Truyện Ngắn Cơ Đốc: Đêm Giáng Sinh Đầu Tiên – BTMV 44

2298

 

Tác giả: Nhũ Hương

Phát thanh viên: Minh Công, Lâm Thư Bích

 

      Tiết trời se lạnh của mùa đông tràn về khắp phố phường. Đâu đây những giai điệu trầm bổng của bài hát Giáng sinh vang lên. Những ánh đèn lấp lánh đủ sắc màu trên cây thông Nô-ên. Những tấm thiệp được trao nhau với những lời chúc yêu thương, ngọt ngào. Mùa Giáng sinh đã về. Hân nhớ lại đêm Giáng sinh đầu tiên không phải của những gã mục đồng ở thành Bết-lê-hem năm xưa mà là Giáng sinh đầu tiên của một cô bé tại thị trấn nọ.

Năm ấy, sau khi tốt nghiệp lớp Năm, ba má không đủ khả năng để lo cho Hân tiếp tục học cấp II. Thương ba má cực khổ và ba đứa em nhỏ dại, bất đắc dĩ Hân từ bỏ ước mơ cắp sách tới trường cùng các bạn. Mùa hè đó, có người quen giới thiệu ông bà chủ tiệm bánh mì ở dưới thị trấn cần người trông em bé và giúp việc nhà. Hân theo ba má xuống thị trấn. Sau cuộc gặp gỡ thỏa thuận, chia tay ba má, Hân ở lại ngôi nhà lạ với những người mới quen. Công việc hằng ngày của em là giữ em bé, quét dọn, rửa chén, lau nhà… Tiệm bánh mì nằm đối diện nhà thờ Tin Lành. Mỗi sáng Chúa nhật, Hân thấy có nhiều người mặc quần áo đẹp, lịch sự đi vào nhà thờ. Hân thích lắm, muốn qua nhà thờ chơi một lần cho biết nhưng sợ ông bà chủ la vì không có người giữ em bé. Rồi một điều lạ lùng và may mắn đã xảy ra trong một ngày đông gió lạnh. Buổi tối hôm đó, sau khi cho em bé ăn xong, cô chủ hỏi:

– Ê Hân, hồi đó giờ con nghe người ta nói về Lễ Nô-ên chưa?

– Dạ chưa ạ. Lễ Nô-ên là gì hả cô?

– Cô cũng không rõ nữa, chỉ nghe người ta gọi là Lễ Nô-ên vậy thôi. Tối nay ở nhà thờ tổ chức Lễ Nô-ên đó. Cô cho con qua đó chơi cho biết. Nhớ tan lễ là về, đừng có đi đâu nữa đó.

– Dạ, cảm ơn cô. Con sẽ về đúng giờ.

 

Xuống thị trấn đã được năm tháng, nhưng đó là lần đầu tiên Hân được cô chủ cho đi chơi. Hân vui lắm. Tranh thủ ăn cơm, rửa chén, lau nhà xong, Hân chào cô chủ và đi qua nhà thờ chơi.

Bước chân rụt rè, Hân từ từ bước vào nhà thờ. Nhà thờ trang trí thật đẹp, nào là chuồng chiên, máng cỏ, các ngôi sao, dây đèn lấp lánh đủ màu, trên cây thông treo nhiều gói quà lủng lẳng thích thật. Mọi người đông đúc, ai nấy mặc quần áo rất đẹp. Các cô thì mặc áo dài đồng phục, các chú mặc áo trắng thắt cà-vạt, các anh chị thanh niên mặc áo lễ, các em bé mặc áo lễ màu trắng đeo các vòng hoa như là thiên sứ rất đẹp. Cả ban diễn lễ, mỗi người tay cầm nến, đi kiệu chầm chậm bước vô nhà thờ, cả ban diễn lễ hòa lòng trong bài hát “Đêm Yên Lặng” rất hay. Mọi người ai cũng mặc quần áo đẹp, sang trọng, mặc cảm với bộ đồ thun sờn màu, đôi dép lê lẹp xẹp, Hân nép mình ngồi xuống trên chiếc ghế ở bên hông nhà thờ. Hân lặng lẽ ngồi im nhìn lên chiếc tivi theo dõi chương trình. Hân say mê với giai điệu trầm bổng, thánh thót của những bài Thánh ca. Rồi ông Mục sư bước lên tòa giảng, giọng nói trầm ấm: Vì yêu thương nhân loại lầm than, cách đây hơn hai ngàn năm, Chúa Giê-xu đã đã bằng lòng lìa bỏ ngôi thiên đàng vinh hiển giáng sinh nơi chuồng chiên, máng cỏ đê hèn. Ngài đến thế gian làm người, sống cuộc đời một con người để thấu hiểu, cảm thông với những nỗi đau khổ của con người và rồi Ngài an ủi, nâng đỡ họ. Chúa Giê-xu là Đấng yêu thương. Ngài yêu thương tất cả mọi người, không phân biệt người giàu sang, kẻ nghèo hèn. Chúa Giê-xu chịu chết trên thập tự giá để chuộc tội cho con người. Kinh Thánh chép rằng: “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời”. Chúa Giê-xu là món quà vô giá mà Thượng Đế ban tặng cho con người. Nếu ai bằng lòng tin nhận Chúa thì Ngài sẽ tha tội và ban cho người đó sự sống đời đời…

Đưa cánh tay lên, Hân lẩm nhẩm cầu nguyện theo lời của ông Mục sư: “Lạy Chúa kính yêu của con, tạ ơn Chúa đã tạo dựng con, nhưng bấy lâu nay con không thờ phượng Ngài. Giờ này con xin ăn năn tội, xin Ngài tha tội cho con. Xin Ngài làm chủ cuộc đời con và biến đổi con trở nên người hữu ích cho Ngài. Trong danh Chúa Giê-xu con cầu nguyện. Amen!”

Trên bầu trời cao, những vì sao lấp lánh nhảy nhót ca hát, niềm vui dâng trào không tả xiết, Hân trằn trọc không thể chợp mắt khi nghĩ về ba má chân lấm tay bùn và các em nheo nhóc ở dưới quê. Bật đèn lên, Hân nắn nót những dòng chữ yêu thương:

“Ba má kính yêu,

Giờ này ba má ngủ chưa? Con rất nhớ ba má và các em. Ba má khỏe không ạ? Ở đây con khỏe mạnh. Con đã quen với công việc mới rồi. Chú Bình và cô Hiền cũng tốt bụng với con, ba má yên tâm. Ba má ơi, tối nay con đi dự Lễ Nô-ên ở nhà thờ Tin Lành vui lắm. Ông Mục sư nói Chúa Giê-xu là Đấng yêu thương mọi người trong đó có ba má và con nữa. Nếu ai tiếp nhận Chúa Giê-xu vào lòng thì người đó sẽ được làm con của Chúa. Tối nay, con đã cầu nguyện mời Chúa Giê-xu làm chủ cuộc đời con rồi. Tối nay, con thấy có nhiều bạn bằng tuổi con đi nhà thờ chung với ba mẹ rất hạnh phúc làm con càng nhớ ba má nhiều hơn. Lúc đó con ước gì có ba má đi nhà thờ chung thì vui biết mấy. Con cầu mong ba má luôn khỏe mạnh. Con thương ba má nhiều lắm. Con gái của ba má.”

Thời gian sau đó, khi biết được Hân tin Chúa, cô chủ bắt bớ, gây khó dễ bắt Hân làm việc nhiều hơn, cực nhọc hơn và thường la mắng Hân… nên công việc của Hân gặp nhiều khó khăn. Hân buồn lắm, nhưng nghĩ đến ba má và các em, Hân cam chịu. Cô An, người mà Hân gặp trong đêm Giáng sinh, khích lệ em hãy cầu nguyện với Chúa thì Ngài sẽ giúp đỡ em vượt qua những sự khó khăn. Chúa Giê-xu rất yêu thương các em thiếu nhi. Chúa không từ chối điều gì con cái Ngài cầu xin.

Sau khi Hân làm việc trả xong nợ mà ba má Hân đã mượn trước đó. Ông bà Tâm là ba mẹ của cô An biết hoàn cảnh của Hân nên nhận Hân làm “công nhân tí hon” trong xưởng may của ông bà. Công việc hằng ngày của em là cắt chỉ thừa trên quần áo, túi xách trước khi đóng thùng giao hàng. Qua đó, ông bà Tâm giúp Hân đi nhóm thờ phượng Chúa, học Kinh Thánh dễ dàng hơn. Năm tháng trôi qua, Hân lớn lên trong tình yêu thương và sự đùm bọc của cô An và gia đình ông bà Tâm. Mỗi đêm trong giờ nhóm lễ bái, cả gia đình đều cầu nguyện cho ba má và các em Hân sớm tin nhận Chúa. Một thời gian sau, hương thơm tình yêu thương của Chúa Giê-xu, của ông bà Tâm và cô An đã thu hút ba mẹ Hân. Ba mẹ Hân và các em đã bằng lòng tin nhận Chúa Giê-xu.

Những năm sau đó, cô An đi lấy chồng và theo chồng phục vụ Chúa ở một Hội Thánh trong miền Nam. Hân ở lại chăm sóc ông bà Tâm. Năm tháng trôi qua, Hân trở thành một cô thiếu nữ xinh xắn và dịu dàng. Một chàng thanh niên trong Hội Thánh để lòng yêu thương Hân và rồi họ đã có một hôn nhân hạnh phúc trong Chúa…

Đêm nay, cơn gió lạnh lùa qua khung cửa sổ mang theo nỗi niềm thương nhớ. Hân miên man nhớ về ông bà Tâm đang hạnh phúc bên Chúa ở thiên đàng, nhớ gương mặt phúc hậu hiền lành của cô An. Thò tay vào ngăn kéo, Hân đặt tấm thiệp Giáng sinh trên bàn:

Mừng Chúa giáng sinh,

Một mùa Giáng sinh nữa lại về, em thương chúc cô An và gia đình vui hưởng một mùa Giáng sinh phước hạnh và ấm áp trong tình yêu của Hài Nhi Giê-xu. Nguyện Em-ma-nu-ên ban cho cô và gia đình một năm mới bình an và thỏa vui ở trong Ngài. Cảm ơn Chúa đã cho em có một đêm Giáng sinh đầu tiên thật ý nghĩa. Từ đêm Giáng sinh đó, cuộc đời em đã thay đổi và cũng từ đó em có những mùa Giáng sinh ấm áp bất tận ở trong Ngài.

Thương mến,

Ngọc Hân

Bên ngoài, làn sương dày đặc phủ khắp lối đi về, Hân khẽ hát: “Chúa Thánh giáng sinh nơi máng chiên cô đơn nghèo nàn. Ngàn vì sao nhìn vào chốn Giê-xu nằm tăm tối… Cứu Chúa Giê-xu ơi máng rơm khô xưa Ngài nằm, là chính tâm hồn con cúi xin rước Ngài giờ đây!…”

Bài trướcĐức Chúa Trời Nơi Chuồng Chiên, Máng Cỏ
Bài tiếp theoChuyến Truyền Giảng Tại Cao Nguyên Lâm Đồng