Bài thứ 258: Ít Đức Tin (2)

653

 

Hỡi kẻ ít đức tin…  

Ma-thi-ơ 6:30

 

 

Nan đề của người tin Chúa là không nhận thức mình là con cái của Chúa, và không thấy các mục đích của Chúa dành cho cuộc đời mình.  Ta đã thấy Chúa so sánh ta khác với hoa cỏ, hoa cỏ nay còn ngoài đồng, nhưng ngày mai đã làm chất để đốt, trong khi đó phần con cái Chúa đã được định cho vinh quang.  Tất cả những mục đích và lời hứa đều dành cho chúng ta và đã được định cho chúng ta, và việc ta cần làm là chỉ nhận thức và sống đúng trong tư cách con của Chúa là đủ.  Chừng nào ta bừng tỉnh, nhận ra mình là con của Chúa thì lo lắng của đời ta sẽ tan biến ngay.

 

Ta có thể nói cách khác, chúng ta phải nhận Chúa là Cha trên trời của mình.  Đây cũng là một điều mà người tin Chúa chậm nhận ra.  Chúng ta tin Chúa, nhưng vẫn khó nhận ra Chúa là ai, mặc dầu mở miệng vẫn nói lạy Cha.  Chúa Giê-xu từng nói:  Cha ta và Cha các ngươi.  Đức Chúa Trời đã thành Cha của chúng ta nhờ Chúa Giê-xu.  Chúng ta cần phải học biết gì về Cha trên trời?  Sau đây là một vài điểm quan trọng:

 

Trước tiên, ta phải nghĩ đến các mục đích không thay đổi của Chúa dành cho con cái Ngài.  Con cái của Chúa đã có tên ghi trong sách Sự Sống của Chiên Con từ trước khi sáng lập thế gian.  Chúng ta đã được chọn từ trước khi lập nền thế gian.  Mục đích của Chúa dành cho chúng ta không biến chuyển và thay đổi, tức là đưa chúng ta vào cõi vĩnh hằng phúc hạnh.  Điều này được nhắc lại nhiều lần trong Kinh-thánh theo cách nói khác nhau, như:  Những người được chọn theo sự biết trước của Chúa; được biệt riêng ra cho Chúa Cứu Thế; được thánh hóa, và được Thánh Linh biệt riêng ra v.v.  Khi người tin Chúa tin những điều như vậy, họ có thể đối diện với cuộc đời trần gian này một cách hoàn toàn khác.  Đây chính là bí quyết của vô số đời sống người tin Chúa mà người đời không sao hiểu được.

 

Thứ hai là hãy nghĩ đến tình thương của Chúa.  Thảm kịch của đời sống là chúng ta chưa biết đủ về tình yêu của Chúa.  Phao-lô cầu nguyện cho các tín hữu tại Ê-phê-sô biết được tình yêu của Chúa.  Nếu mỗi chúng ta biết rõ tình thương của Chúa và an nghỉ trong tình yêu đó, toàn thể cuộc đời chúng ta sẽ biến đổi.  Tình thương đó có thể thấy dễ dàng khi ta nhìn qua việc Ngài đã sai Chúa Giê-xu vào trần gian cứu chúng ta.

 

Thứ ba là ta phải nghĩ đến quan tâm của Chúa đối với chúng ta.  Đây là lý luận của Chúa Giê-xu: Nếu Chúa quan tâm về loài chim nhỏ bé vô giá trị kia, thì Ngài quan tâm đến chúng ta nhiều hơn đến mực nào?  Một chỗ khác trong Phúc âm ghi: Chúa Giê-xu nói:  Tóc trên đầu các ngươi cũng đã đếm hết rồi.” Thế mà chúng ta vẫn lo đủ thứ.  Nếu nhận thức rằng Chúa quan tâm đến ta rất nhiều, Ngài biết mọi sự việc của đời ta, cả đến những chi tiết nhỏ nhất trong ta, chắc ta sẽ sống vui hơn và an bình hơn.

 

Thứ tư là nghĩ đến quyền năng của Chúa.  Cha trên trời là ai?  Chính là Chúa sáng tạo vũ trụ vạn vật này; Ngài cũng là Đấng duy trì mọi vật.  Chúa chế ngự kiểm soát tất cả, khả năng của Chúa không giới hạn. Khi ta suy niệm những điều này, ta nhớ đến lời Thi Thiên nói rằng: ”Hãy yên lặng và nhận biết rằng ta là Chân Thần.  Chữ yên lặng ở đây có nghĩa là: Hãy từ bỏ tất cả những ý nghĩ sai lầm và nhận thức rằng ta là Đức Chúa Trời.  Đây là lời Chúa cho ta ngày nay.  Ta hãy dẹp bỏ những tiếng ồn ào gây rối loạn trong lòng mình, và hãy để Chúa vĩ đại làm chủ, an bình sẽ đến với ta.  Ta cũng nên nhớ rằng  quyền năng của Chúa hoạt động, thi thố vì chúng ta.  Chúng ta nên nhớ rằng: Quyền năng vô cùng lớn lao của Chúa đang tác động trong chúng ta là người tin Chúa.  Do quyền năng phi thường ấy… (Ê-phê-sô 1:19) Ngài có thể thực hiện mọi điều vượt quá mức chúng ta cầu xin và mong ước. (Ê-phê-sô 1:20).  Đọc những câu này ta có thấy lo lắng là vô lý không?  Lo lắng chỉ có nghĩa là ta không chịu suy nghĩ, không chịu đọc Kinh Thánh, hay có đọc cũng chỉ cho có lệ, hoặc là có thành kiến nào đó, chỉ hiểu theo nghĩa bóng chứ không thấy lời Chúa là xác thực.

 

Như vậy, ít đức tin chính là do việc không áp dụng những gì mình biết và chủ trương tin nhận vào các hoàn cảnh và chi tiết của đời sống.  Câu chuyện Chúa ngủ trên thuyền trong cơn bão ngày xưa nhắc ta về việc áp dụng này. Các môn đệ lại đánh thức Chúa, bảo rằng: Thầy không lo chúng ta chết sao? Chúa Giê-xu trả lời làm họ ngạc nhiên: Đức tin các ngươi đâu? Chúa dường như bảo: Các ngươi thường có đức tin, nhưng sao không áp dụng vào thực tế, đức tin đâu?  Như thế nói là mình có đức tin không có nghĩa gì cả, phải áp dụng đức tin, phải thấy đức tin hiển hiện trong bất cứ lúc nào.  Chỉ có những người yếu đuối mới ngừng lại ở chỗ đức tin được cứu rỗi và khi gặp khó khăn, bối rối lo lắng.

 

Cầu xin Chúa giúp chúng ta sống với đức tin, tiến bước trong hiểu biết về Chúa, vì như vậy cuộc đời mới thật sự an nghỉ trong Chúa.

 

Bài trướcTin Ảnh: Hội Đồng Giáo Phẩm Thăm Viếng Khu Vực Long An, Trà Vinh Và TP. HCM.
Bài tiếp theoBài thứ 259: Tăng Cường Đức Tin (1)