Yêu Con: Gương Mẫu Đức Tin – 3/10/2018

4321

Sáng Thế Ký 22:1-19

1 Khi mọi việc kia đã xong, thì Đức Chúa Trời thử Áp-ra-ham; Ngài phán rằng: Hỡi Áp-ra-ham! Người thưa rằng: Có tôi đây. 2 Đức Chúa Trời phán rằng: Hãy bắt đứa con một ngươi yêu dấu, là Y-sác, và đi đến xứ Mô-ri-a, nơi đó dâng đứa con làm của lễ thiêu ở trên một hòn núi kia mà ta sẽ chỉ cho.
3 Áp-ra-ham dậy sớm, thắng lừa, đem hai đầy tớ và con mình là Y-sác, cùng đi; người cũng chặt củi để dùng về của lễ thiêu, rồi đi đến nơi mà Đức Chúa Trời đã truyền dạy.
4 Qua đến ngày thứ ba, Áp-ra-ham nhướng mắt lên thấy nơi đó ở lối đằng xa, 5 thì nói cùng hai kẻ đầy tớ rằng: Hãy ở lại đây với con lừa; ta cùng đứa trẻ sẽ đi đến chốn kia đặng thờ phượng, rồi sẽ trở lại với hai ngươi. 6 Áp-ra-ham lấy củi về của lễ thiêu, chất trên Y-sác, con mình; rồi người cầm lửa và dao trong tay, và cả hai cha con đồng đi.
7 Y-sác bèn nói cùng Áp-ra-ham, cha mình, rằng: Hỡi cha! Người đáp: Con ơi! Cha đây. Y-sác nói: Củi đây, lửa đây, nhưng chiên con đâu có đặng làm của lễ thiêu? 8 Áp-ra-ham rằng: Con ơi! Chính Đức Chúa Trời sẽ sắm sẵn lấy chiên con đặng dùng làm của lễ thiêu; rồi cả hai cha con cứ đồng đi.
9 Họ đến chốn Đức Chúa Trời đã phán dạy; tại đó, Áp-ra-ham lập bàn thờ, chất củi lên, trói Y-sác con mình lại, để lên đống củi trên bàn thờ. 10 Áp-ra-ham bèn giơ tay ra cầm lấy dao đặng giết con mình. 11 Thiên sứ của Đức Giê-hô-va từ trên trời kêu xuống mà rằng: Hỡi Áp-ra-ham, Áp-ra-ham! Người thưa rằng: Có tôi đây. 12 Thiên sứ phán rằng: Đừng tra tay vào mình con trẻ và chớ làm chi hại đến nó; vì bây giờ ta biết rằng ngươi thật kính sợ Đức Chúa Trời, bởi cớ không tiếc với ta con ngươi, tức con một ngươi. 13 Áp-ra-ham nhướng mắt lên, xem thấy sau lưng một con chiên đực, sừng mắc trong bụi cây, bèn bắt con chiên đực đó dâng làm của lễ thiêu thay cho con mình. 14 Áp-ra-ham gọi chỗ đó là Giê-hô-va Di-rê. Bởi cớ ấy, ngày nay có tục ngữ rằng: Trên núi của Đức Giê-hô-va sẽ có sắm sẵn.
15 Thiên sứ của Đức Giê-hô-va từ trên trời kêu Áp-ra-ham lần thứ nhì mà rằng: 16 Đức Giê-hô-va phán rằng: Vì ngươi đã làm điều đó, không tiếc con ngươi, tức con một ngươi thì ta lấy chánh mình ta mà thề rằng 17 sẽ ban phước cho ngươi, thêm dòng dõi ngươi nhiều như sao trên trời, đông như cát bờ biển, và dòng dõi đó sẽ chiếm được cửa thành quân nghịch. 18 Bởi vì ngươi đã vâng theo lời dặn ta, nên các dân thế gian đều sẽ nhờ dòng dõi ngươi mà được phước.
19 Đoạn, Áp-ra-ham trở về nơi hai người đầy tớ; họ đứng dậy, đồng nhau đi về Bê-e-Sê-ba. Áp-ra-ham cứ ở tại Bê-e-Sê-ba.

Câu gốc: “Bởi vì ngươi đã vâng theo lời dặn ta, nên các dân thế gian đều sẽ nhờ dòng dõi ngươi mà được phước” (câu 18).

Câu hỏi suy ngẫm: Đức Chúa Trời thử thách đức tin của ông Áp-ra-ham như thế nào? Câu trả lời của ông Áp-ra-ham (câu 8) cho biết gì về đức tin của ông? Đức tin ấy đem đến kết quả gì cho ông, cho Y-sác, và cho cả nhân loại? Chúng ta nêu đã gương mẫu đức tin cho con cái mình như thế nào?

Ông Áp-ra-ham có con là Y-sác khi ông một trăm tuổi, và vợ ông đã già, không còn khả năng sinh con nữa (Sáng Thế Ký 21:5-7; Rô-ma 4:19). Do đó, Y-sác là đứa con một vô cùng quý giá đối với ông bà. Và để chuẩn bị cho một dòng dõi thuộc linh, Đức Chúa Trời đã tôi luyện đức tin ông Áp-ra-ham qua một thử thách: Ngài muốn ông dâng con một là Y-sác làm của lễ thiêu (câu 1-2). Tại đây, ông Áp-ra-ham buộc phải đối diện với một sự chọn lựa: Ai quan trọng nhất và yêu thương nhất đối với ông? Đức Chúa Trời hay “đứa con một ngươi yêu dấu” (câu 2)?

Ông Áp-ra-ham đã chọn lựa Đức Chúa Trời. Câu trả lời của ông cho Y-sác (câu 8) chứng tỏ đức tin tuyệt đối của ông nơi quyền năng và sự tốt lành của Ngài. Chính quyết định đó đã khiến ông Áp-ra-ham được Đức Chúa Trời đẹp lòng (câu 12). Đức tin và sự vâng lời của ông đã giúp cho Y-sác và dòng dõi của ông nhận lãnh được những phước hạnh vô hạn (câu 15-18) mà chắc chắn ông Áp-ra-ham không thể đem đến cho con nếu ông không vâng phục Đức Chúa Trời. Câu chuyện này minh chứng cho một lẽ thật thuộc linh quan trọng: tin cậy và vâng phục Đức Chúa Trời chính là cách tốt nhất để yêu mình và yêu những người thân yêu của mình. Lẽ thật này cũng được Chúa Giê-xu dạy: “Ai gìn giữ sự sống mình, thì sẽ mất; còn ai vì cớ ta mất sự sống mình, thì sẽ tìm lại được” (Ma-thi-ơ 10:39).

Ông Áp-ra-ham có yêu Y-sác không? Chắc chắn có! Ông Áp-ra-ham có muốn đem đến cho Y-sác những điều tốt nhất không? Chắc chắn có! Và điều tốt nhất mà ông có thể đem đến cho con mình không gì khác hơn là đời sống tin cậy, vâng phục và yêu Chúa của mình. Đức tin của ông Áp-ra-ham đã khai thông nguồn ơn phước đổ trên dòng dõi ông, và để lại một tấm gương tuyệt vời cho con cháu mình. Nhiều cha mẹ ngày nay sống với tiêu chí: Vì con! Họ nói rằng con cái là tất cả đối với họ, là lẽ sống của họ, cuộc sống của họ là vì con! Nhưng đó là một cách sống vô cùng sai trật và thiếu khôn ngoan. Chúng ta không sống vì mình, cũng chẳng sống vì con. Chúng ta được dựng nên để sống vì Chúa và vì sự vinh hiển của Ngài. Chúng ta và con cái chúng ta chỉ thật sự kinh nghiệm phước hạnh từ Chúa khi chính chúng ta, những người làm cha mẹ, sống cuộc đời tin cậy và vâng phục Chúa.

Bạn có để lại di sản đức tin cho con cái mình bằng nếp sống kính sợ và yêu mến Chúa hay không?

Lạy Chúa, xin dạy con sống nếp sống tin cậy và vâng phục Chúa để được Chúa dùng con làm gương mẫu về đức tin cho con cái của con.

Đọc Kinh Thánh trong ba năm: Giô-suê 13.

Phòng Truyền Thông phối hợp UB. Cơ Đốc Giáo Dục thực hiện.

Mọi ý kiến đóng góp xây dựng, xin quí vị vui lòng gởi về địa chỉ: radio@httlvn.org

 

Bài trướcTình Cha Nghĩa Mẹ – 2/10/2018
Bài tiếp theoHuấn Luyện Ca Trưởng Cho Các Hội Thánh Tại Vĩnh Long