Ngọn Đồi Của Nắng

1135

Buổi sáng thật yên tĩnh. Mấy con chim sẻ nhảy nhót trước hiên nhà tìm thức ăn một cách vô tư, không một chút sợ sệt, làm như tôi không hề tồn tại đối với chúng nó. Nghĩ cũng đúng, bởi ngày nào chúng cũng đến đây vào buổi sáng như một thói quen, thế rồi, khi nắng lên nhiều thì chúng cũng vội vã bay đi, để lại một không gian yên ắng vẫn còn vọng lại tiếng ríu rít kêu tự bao giờ.

Con đường phía trước cũng vắng hẳn, nó ngoằn ngoèo chạy qua hàng tre phía sau đồng ruộng, rồi khuất dần sau những hàng cây xanh phía xa tắp. Ở đó có một con suối nhỏ, con suối gắn liền với tuổi thơ chúng tôi, gắn liền với những buổi trưa hè nắng dội cả đất trời, với những lần vượt lũ trong mùa mưa gió. Cái con suối có khi hiền hòa như một đứa trẻ, lại cũng có khi dữ dội như một nhân vật phản diện trong phim ảnh, nhưng bây giờ nó bỗng trở nên im lắng với dòng nước lững lờ trôi trong buổi sáng bình yên nơi quê nhà. Phía sau con suối, ngọn đồi nhỏ vẫn nằm im lặng trong nắng mai như muốn sưởi ấm, làm cho tan đi những giọt sương nào còn muốn níu kéo chút lạnh giá của đêm qua…

 

Phương là một người khá hiếu động, sôi nổi, rất nhiệt tình trong công việc. Do học lực cũng khá nên Phương có nhiều thời gian rảnh rỗi để tham gia cùng với các bạn sinh viên làm công tác xã hội. Trong một chuyến đi từ thiện, tôi đã làm quen với Phương, một cô gái nước da rất trắng, tóc dài, khuôn mặt tròn với đôi mắt to. Nhà Phương ở tận Gia Lai, nhưng nghe nói gốc gác ở nơi khác, chính vì vậy, dù vào trong này khá lâu, nhưng giọng nói của Phương vẫn còn âm hưởng, nửa nọ nửa kia, nghe khá lạ. Phương hát không hay, nhưng bè khá tốt, chất giọng cũng “độc”, hơi khàn. Chính vì vậy, những giọng ca sinh viên đều thích nhờ Phương bè giúp cho mình, và với tính cách củamình, Phương có lẽ chưa một lần nào từ chối. Từ ngày tin Chúa, Phương thay đổi khá nhiều. Rất siêng năng học Lời Chúa, chăm việc Hội Thánh, luôn lo nghĩ đến công tác từ thiện, giúp đỡ người khác. Có thể nói Phương là người dễ hòa đồng, luôn vui vẻ với mọi người. Điều đó chắc đúng, vì đi đến đâu, chỉ cần có tiếng cười, giọng nói của Phương thì không khí luôn vui nhộn.

Cuộc đời thường không dễ bình lặng mãi. Tốt nghiệp Cao đẳng Sư phạm, Phương ra trường trước chúng tôi, về dạy tại quê nhà. Chỉ mới có vài tháng, tôi nhận được email của Phương. Phương nói với tôi, có lẽ mình phải tạm thời phải xa nhau một thời gian. Tôi cũng chưa kịp hiểu ra được điều gì, rồi lại nghe nói, ba mẹ Phương muốn con mình đến với một người khá giả, giàu có: Luân, một chàng trai bảnh bao, vừa mới tốt nghiệp ngành Quản trị Kinh doanh, thừa hưởng một tương lai tươi sáng từ gia đình. Chuyện này đã được sắp đặt từ lâu, khi Phương còn đang học năm thứ nhất. Những lần về thăm nhà, là những lần Phương phải đấu tranh với những định kiến của gia đình, chính vì vậy, mà có những dịp nghỉ lễ, Phương vẫn không muốn về nhà. Lúc đó, tôi cũng không biết lý do, chỉ nghĩ rằng bạn đang thiếu “vitamin T”, nên không thể về nhà thôi. Sau này, tôi mới biết, Phương cũng đã giằng co dữ dội giữa chữ hiếu và niềm tin nơi Chúa. Có lẽ tôi cũng không thể hiểu hết được nổi khổ của bạn, bởi mình chưa từng trải qua những giây phút ấy, nhưng tôi biết, đó là những phút giây khó khăn trong cuộc đời. Tôi cùng mấy anh chị em cùng cầu nguyện cho bạn, Mục sư quản nhiệm cũng nêu vấn đề nhờ Hội Thánh cầu thay. Chuyện của Phương, đã trở thành một mối quan tâm của mọi người trong một thời gian dài, bởi ở đây, ai cũng mến bạn…

 

Ngọn đồi không cao lắm nhưng cũng đủ để nhìn quanh được xóm làng, những ngôi nhà, con đường nhỏ bé xung quanh. Ngày xưa, những lúc rảnh rỗi, tôi và ba thường lên đây ngồi chơi vào mỗi chiều. Cả cái thế giới thân thương, quen thuộc ấy, đều nằm trong một vòng tay, tự nhiên tôi thấy mình hạnh phúc quá, bởi được thấy, được nghe những thanh âm của cuộc sống trôi qua một cách nhẹ nhàng từ một góc nhìn trên cao.

Lần đầu tiên ba dạy tôi cầu nguyện cũng trên ngọn đồi này. Dì Bốn, người mà tôi yêu mến nhất đã đi xa. Hồi đó tôi còn nhỏ, mới có mấy tuổi đầu, cũng không hình dung được mọi việc, chỉ thấy rất buồn khi dì không còn ở với ngoại, với chúng tôi. Ba dắt tôi lên đồi, ngồi kể cho tôi nghe những câu chuyện về dì với gia đình tôi, những câu chuyện luôn có tôi và dì. Dì rất thương má tôi, nên luôn xem tôi như con, chính vì vậy, dì như là người mẹ thứ hai của tôi. Ba nói, dì đi xa, nếu con thương dì, nhớ dì, khóc là chuyện bình thường, bởi ai cũng nhớ người thân cả. Nhưng điều quan trọng hơn là phải sống cho xứng đáng với những gì người đó trông mong vào mình. Dì Bốn thương con, muốn con trở thành người con ngoan, học giỏi, yêu mến Chúa. Nếu con thương dì, con phải cố gắng để được như vậy. Nghe ba nói, tôi thấy bớt buồn, lòng thanh thản hơn, tôi lại càng thương dì, càng phải cố gắng nhiều. Ba dặn, nếu nhớ thương ai, hãy cầu nguyện cho người ấy, những lời cầu nguyện chân thành sẽ được Chúa lắng nghe và đáp ứng. Tình cảm cũng ngày càng bền chặc qua những lời cầu thay như vậy.

Những câu chuyện ngày xưa ấy như một chiếc cầu nối giữa tôi và mảnh đất nghèo nơi quê nhà. Ngày nay, ba má tôi đã đi xa, mấy chị em chúng tôi đều cố gắng học hành, bước trên con đường mà ba má tôi hằng mơ ước, có được cái chữ, để thêm hiểu biết, để sống đúng đạo lý làm người, để trở nên một người con Chúa hữu ích. Sau này, hễ có những tâm sự gì, tôi thường lên đây để cầu nguyện cùng Chúa. Tôi thích nơi này, vì tôi biết ba tôi cũng hay lên đây để cầu nguyện, ông thích cái không gian mênh mông giữa đất trời này, và bây giờ, cái ý thích đó lại nhiễm vào con người tôi.

Và rồi, tôi lại nhớ đến Phương, tiếp nối những tháng ngày, dâng lời cầu nguyện, xin Chúa mở đường cho bạn, chỉ cho bạn một lối thoát giữa những thử thách của cuộc sống. Sáng hôm nay, Gắng – một người bạn đã  gọi điện thoại cho tôi, Phương đã có quyết định dứt khoát, không chấp nhận cuộc hôn nhân đó. Bạn đã vào miền Nam. Tôi hỏi Gắng, bạn có biết Phương ở đâu không. Gắng nói, Phương chưa ổn định, nhưng chắc chắn là bạn sẽ sinh hoạt ở một Hội Thánh nào đó, và sẽ sớm hòa đồng với các bạn trẻ cùng lứa.

Âu đó cũng là một cách giải quyết để Phương có thể thoát khỏi những gì đang bị ức chế. Tôi cũng không biết đó có phải là phương án tối ưu nhất của bạn hay không, nhưng tôi tin Đức Chúa Trời có chương trình riêng cho mỗi người con Chúa, nếu chúng ta hết lòng trông cậy vào Ngài, và Phương là một người như vậy. Bây giờ, tự nhiên tôi thấy thương cho bạn. Mới ra trường, đã phải lao vào cuộc đời biết bao gian khó mà không có sự hỗ trợ của gia đình. Nhưng tôi cũng biết chắc rằng, khi chúng ta có Chúa, chúng ta sẽ có tất cả. Với lòng yêu mến Chúa sốt sắng của Phương, với sự năng nổ, dễ hòa đồng của bạn, rồi cũng không bao lâu, bạn sẽ có thêm nhiều bạn bè, nhất là những người bạn trong Chúa.

Nắng đã chiếu khắp ngọn đồi, như một dấu hiệu của sự vui mừng lan tỏa khắp nơi. Ờ nhỉ, sao lại không vui mừng chứ vì chúng ta có được một Cha trên trời, luôn yêu thương và sẵn sàng lắng nghe mọi lời cầu xin của con dân Ngài trên đất. Thời gian rồi cũng sẽ qua, tất cả những thử thách đến rồi cũng sẽ đi, nhưng điều quan trọng là chúng ta đối diện với nó như thế nào, bình thản, nhẹ nhàng trong sự trông cậy Chúa, ấy chính là một thái độ chân chính nhất của một người con Chúa, để luôn được ở trong Ngài, hưởng sự bình an, vui mừng trọn vẹn.

Vũ Hướng Dương

 

Bài trướcTổng Kết Truyền Giảng Năm 2014 Tại Tỉnh Bình Thuận
Bài tiếp theoHội Đồng Chấp Sự Tỉnh Đồng Nai