Bài 54: Các Anh Giô-sép Xuống Ai Cập Lần Thứ Hai

1717

 

 

NGUỒN: ĐÀI XUYÊN THẾ GIỚI

 

 

 

Sáng thế ký 43

 

Trong Sáng thế ký 42 mà chúng ta có dịp lắng nghe và tìm hiểu trong bài trước về việc các anh em của Giô-sép xuống Ai-cập mua lúa, vì hạn hán và cơn đói xảy ra. Giô-sép nhận biết các anh mình, nhưng các anh không nhận biết Giô-sép, vì bấy giờ Giô-sép đang làm tể tướng cho Pha-ra-ôn, Giô-sép nói, nếu họ là người ngay thật thì phải để lại một người làm con tin, vì thế Si-mê-ôn bị giữ lại. Giô-sép nói, nếu họ thật sự là người ngay thật thì lần sau phải dẫn người em út đến. Các anh của Giô-sép mang lúa gạo về xứ và thuật lại cho cha Gia-cốp mọi điều, Gia-cốp không chịu cho dẫn con út Bên-gia-min xuống Ai-cập vì sợ có sự gì nguy hại cho con út mình. 

Vì cớ nạn đói rất lớn nên các con trai của Gia-cốp đành phải quay trở lại xứ Ê-díp-tô với Bên-gia-min. Ở đó, một lần nữa, họ đến ra mắt Giô-sép và đưa Bên-gia-min đến gặp người. Cho đến lúc này, Giô-sép vẫn chưa cho họ biết mình là ai.

           

Sáng thế ký 43 này quả là một đoạn xúc động nhất trong sách Sáng thế ký. Điều làm cho họ phải xuống trở lại Ai-cập lần nữa là vì nạn đói rất lớn. Nếu nạn đói đã qua khỏi, họ sẽ chấp nhận để Si-mê-ôn sống suốt đời trong ngục tù của xứ Ê-díp-tô.

 

Gia-cốp sai các con trai cùng Bên-gia-min đến xứ Ê-díp-TÔ

 

Sáng thế ký 43:1-2, “Vả, sự đói kém trong xứ lớn lắm. Khi nội nhà đã ăn hết lương thực ở xứ Ê-díp-tô đem về rồi, thì cha các người ấy dạy rằng: Bay hãy trở xuống mua một ít lương thực cho chúng ta.”

Gia-cốp nhận biết là tất cả sẽ chết đói nếu họ không đến xứ Ê-díp-tô lần nữa.

 

Sáng thế ký 43:3-5, “Giu-đa thưa: Người đó có nói quyết cùng các con rằng: Ví em út không theo xuống với các ngươi, thì sẽ không bao giờ thấy mặt ta. Nếu cha cho em đi với, thì chúng tôi mới xuống Ê-díp-tô mua lương thực cho cha được. Bằng không, thì chúng tôi chẳng trở xuống đâu, vì người đó đã nói rằng: Ví em út không theo xuống với các ngươi, thì sẽ không bao giờ thấy mặt ta.”

‘Người đó’ chính là Giô-sép, người em trai của họ mà họ không biết. Ông đã ra điều kiện dứt khoát ‘có’ hay ‘không có,’ và họ biết rõ là ông muốn như vậy. Giu-đa nói quả quyết với cha, “Nếu chúng tôi xuống đó, chúng tôi phải có Bên-gia-min cùng đi với chúng tôi. Trong chuyến đi trước, cha đã quyết không cho nó đi theo, nhưng chuyến đi lần này sẽ vô ích nếu không có Bên gia-min cùng đi với chúng tôi vì ‘người đó’ sẽ không tiếp chúng tôi.”

 

Sáng thế ký 43:6-7, “Y-sơ-ra-ên quở rằng: Sao bay khéo tệ cùng tao, mà tỏ cho người ấy rằng bay còn một em nữa? Thưa rằng: Người đó hỏi kỹ càng về chúng tôi, và về bà con chúng tôi rằng: Thân-phụ các ngươi còn sống chăng? Còn có một người anh em nào nữa chăng? Chúng tôi có đáp các lời hỏi đó. Há dễ biết người đó sẽ dặn chúng tôi rằng: Hãy đem em út xuống đây, sao?”

Thật là khó xử cho người cha già đáng thương như Gia-cốp. Ông nói: ‘Bộ hết chuyện rồi sao mà tụi bay nói cho ‘người đó’ biết  là tụi bay còn có một đứa em nữa?’ Ông không biết là Giô-sép đã biết trước điều này rồi. Còn Gia-cốp muốn các con trai phải kín miệng.

 

Sáng thế ký 43:8-9, “Giu-đa lại thưa cùng Y-sơ-ra-ên cha mình, rằng: Hãy cho đứa trẻ theo con, thì chúng tôi sẽ đứng dậy đi, hầu cho chúng ta, nào các con, nào cha, nào các cháu của cha đây đều được sống và khỏi chết.  Con sẽ bảo lãnh em cho; cha sẽ cứ nơi con mà đòi em. Nếu không dẫn em về không để em trước mặt cha, thì con đây sẽ cam tội cùng cha mãi mãi.”

Câu trả lời với người cha của các anh em thật hữu lý. Họ cho ông biết là họ không có ý định nói cho ‘người đó’ biết mọi chuyện nhưng ông ta đã gạn hỏi họ. Ông ta muốn thu thập những tin tức và sẽ không ngừng lại cho đến khi ông ta thu thập được. Sau đó Giu-đa đưa ra lời bảo đảm về sự an toàn của Bên-gia-min.

 

Ngày hôm nay, mỗi chúng ta đang có một Đấng Bảo Đảm. Ngài đến từ chi phái Giu-đa. Chúa Giê-xu cầm giữ sự bảo đảm đó và là Đấng Chăn Dắt chúng ta. Ngài đã nhận lấy chỗ tội lỗi của chúng ta và đã nhận lấy hình phạt dành cho chúng ta. Chúng ta không thể đáp ứng những tiêu chuẩn của Ngài. Không thể đạt tới mức cao trọng của Ngài. Nhưng Đức Chúa Giê-xu đã bước vào đời sống của chúng ta, trở nên Đấng Bảo Đảm và đã phó Sự Sống của Ngài vì chúng ta. Thật là một hình ảnh kỳ diệu về Đấng Christ mà chúng ta có được ở đây!

 

Giu-đa nói tiếp, Sáng thế ký 43:10, “Vả, nếu không có điều dùng dằng, thì chúng tôi đã đi và về được hai lần.”

Giu-đa nói, ‘Nếu cha để cho Bên-gia-min đi, chúng tôi đã đi đến đó và trở về nhà vào lúc này rồi.’

 

Sáng thế ký 43:11, “Đoạn, Y-sơ-ra-ên, cha các anh em, nói rằng: Nếu việc đã thể kia, thì bay phải làm thể nầy: Hãy lấy trong đồ hành lý những thổ sản quí nhứt của xứ ta: một ít nhũ hương và mật ong, các hương hoa và một dược, phi tử và hạnh nhân, đem dâng cho người đó làm của lễ.”    

Điều họ thiếu ở đây là lúa gạo. Họ thiếu bánh ăn là cái gốc của sự sống. Rõ ràng là họ có mật ong, các thứ hột đậu, và các thứ gia vị. Cho nên Gia-cốp dặn họ phải đem đến cho ‘người đó’ vài lễ vật: ‘Hãy làm sao cho mình nhận được cái phần ngọt ngào dễ chịu của người đó.’

 

Sáng thế ký 43:12-14, “Hãy đem theo một số tiền bằng hai, đặng thối hồi tiền mà họ đã để lại nơi miệng. Bay hãy đứng dậy đi, dẫn em út theo và trở xuống đến người đó. Cầu xin Đức Chúa Trời toàn năng xui cho bay được ơn trước mặt người, và tha đứa em kia và Bên-gia-min cho bay. Còn phần cha, nếu phải mất con, thì cha chịu phận vậy!”

Thế rồi người cha già Gia-cốp buông Bên-gia-min ra và để cùng đi với các anh của người. Bây giờ, cái giây phút thật xúc động xảy ra khi họ đứng trước mặt Giô-sép.

 

Sáng thế ký 43:15, “Vậy, các anh em đem theo của lễ và một số tiền bằng hai, cùng dẫn Bên-gia-min đồng đứng dậy đi xuống Ê-díp-tô, mà ra mắt Giô-sép.”

Chúng ta có thể tưởng tượng được sự cảm động của Giô-sép khi mắt của ông nhìn chăm chú vào Bên-gia-min!

 

Các anh em được tiếp đãi tại nhà của Giô-sép

 

Sáng thế ký 43:16-17, “Vừa khi Giô-sép thấy Bên-gia-min đi theo xuống với, bèn truyền cho quản gia rằng: Hãy đưa các người nầy vào nhà trong, bắt con gì làm thịt và nấu dọn đi; vì trưa nầy họ sẽ dùng bữa cùng ta. Quản gia làm theo y như lời dặn, đưa họ vào nhà Giô-sép.”

Lý do khiến Giô-sép mời họ đến nhà của ông rất rõ. Ông muốn nói chuyện riêng với họ trong nhà của ông.

 

Sáng thế ký 43:18, “Anh em thấy mình phải đưa vào nhà Giô-sép, thì sợ hãi, và nói với nhau rằng: Ấy cũng vì số tiền đã để lại vào bao chúng ta lần trước, nên họ mới đem chúng ta vào chốn nầy, đặng tìm cớ xông vào đánh chúng ta, bắt chúng ta làm tôi mọi, và chiếm đoạt mấy con lừa của chúng ta.”

Giờ đây, những anh em này đang hết sức kinh sợ. Họ không thể tưởng tượng được là vị quan này mời họ đến nhà ông với bất cứ mục đích tốt lành nào. Trước đó, ông đã đối đãi với họ hết sức khắc nghiệt, rồi bây giờ ông lại mời họ ăn trưa.

 

Một lần nữa, nếu trong tình trạng bình thường mà xảy ra chuyện lạ như vậy thì cho là hãnh diện. Đó là một đặc ân. Nhưng với những người này, cái đặc ân đó chẳng làm họ vui mừng chút nào. Họ có mặc cảm tội lỗi. Họ cảm thấy họ có tội về mọi sự xảy ra vì họ là những kẻ đã bán đi đứa em của mình. Tội lỗi biến sự vui mừng thành sầu thảm. Trong nỗi lo sợ của họ, họ băn khoăn thắc mắc và bắt đầu diễn dịch. Có thể ông này đang âm mưu bắt họ làm nô lệ bởi vì số bạc để trong túi trong lần mua lúa kỳ trước? Trước đây, họ đã chẳng do dự chút nào khi bán Giô-sép làm người nô lệ, sau đó những người Ích-ma-ên đem Giô-sép làm nô lệ cho xứ Ê-díp-tô.

 

Sáng thế ký 43:19-22, “Mấy anh em bèn đến gần quản gia của Giô-sép, thưa cùng người tại ngoài cửa mà rằng: Xin chúa tha lỗi cho! anh em chúng tôi đã đến đây một lần rồi, đặng mua lương thực; và khi trở về đến nhà quán, mở các bao ra, nầy số bạc của mỗi người đều ở tại miệng bao mình; cân nặng bao nhiêu đều y như bấy nhiêu. Nầy, chúng tôi có đem lại số bạc đó, và cũng có đem thêm số bạc nữa đặng mua lương thực. Chẳng biết ai để bạc lại trong bao chúng tôi.”

Họ bắt đầu xin lỗi, giải thích và năn nỉ. Đến nỗi họ kêu xin với người quản gia, cũng là một quan chức, là người đưa họ đến nhà của Giô-sép.

 

Sáng thế ký 43:23, “Quản gia đáp rằng: Mọi việc đều bình yên! đừng sợ chi cả! Ấy là Đức Chúa Trời của các ngươi, tức Đức Chúa Trời của cha các ngươi, đã ban vật quí vào bao. Còn bạc các ngươi thì đã có giao cho ta. Đoạn, người dẫn Si-mê-ôn đến cùng anh em.”  

Rõ ràng là ông này, qua lời thuật lại của Giô-sép, đã có sự hiểu biết về Đức Chúa Trời, Đấng Chân Thần và Hằng Sống. Giô-sép đã sắp đặt dùng ông ta trong lúc này. Lời nói của ông ta là ‘Ta đã nhận biết số bạc các ngươi rồi’ nên các anh em càng sợ hãi hơn nữa. Người quản gia tiếp.

 

Sáng thế ký 43:24, “Rồi đưa anh em vào nhà Giô-sép, đem nước ra cho rửa chơn, và cũng cho những lừa ăn cỏ nữa.”

Một lần nữa, chúng ta thấy ở đây phong tục rửa chân. Chúng ta đã biết phong tục này trong thời của Ap-ra-ham và sau đó ở thành Si-chem. Đó là phong tục của thời bấy giờ.

 

Sáng thế ký 43:25-26, “Các anh em bèn sửa soạn của lễ, đợi trưa Giô-sép về; vì có hay rằng mình sẽ ăn bữa tại nhà nầy. Khi Giô-sép trở về, các anh em bèn lấy của lễ đã đem theo, dâng cho Giô-sép tại nhà; rồi cùng sấp mình xuống đất trước mặt người.”

Xin nhớ là người cha già Gia-cốp đã dặn các con đem một lễ vật đến tặng cho ‘người đó’. Chúng ta cần ghi nhận là họ ‘sấp mình xuống đất trước mặt người.’ Giấc mơ thời niên thiếu của Giô-sép đã trở nên sự thật. Đây là lần thứ hai mà họ sấp mình trước mặt Giô-sép.

 

Sáng thế ký 43:27, “Người liền hỏi thăm họ mạnh giỏi thể nào, và nói rằng: Người cha già mà các ngươi đã nói cùng ta đó được mạnh khỏe chăng? Còn sống chăng?”

Thật là một giây phút cảm động. Có lẽ Giô-sép đang ngồi, không hẳn là ngồi trên ghế có ngai, nhưng ngồi trên bực thềm cao trọng, khi các anh em của ông sấp mình trước mặt ông. Lúc họ đứng lên, Giô-sép nhìn thẳng vào mắt họ, và họ nhìn ông. Giô-sép hỏi: ‘Người cha già mà các ngươi đã nói cùng ta đó được mạnh khỏe chăng? Còn sống chăng?’ Chúng ta thấy Giô-sép thật hết lòng quan tâm đến cha của mình.

 

Sáng thế ký 43:28, “Đáp rằng: Kẻ tôi tớ chúa, là cha chúng tôi, vẫn mạnh khỏe và còn sống. Đoạn, họ cúi đầu và lạy.”

Một lần nữa, họ sấp mình cúi mặt xuống. Bên-gia-min cùng ở đó với họ, và cậu cũng sấp mình cúi mặt.

 

Sáng thế ký 43:29, “Giô-sép nhướng mắt thấy Bên-gia-min, em ruột, con trai của mẹ mình, thì hỏi rằng: Đó có phải em út mà các ngươi đã nói cùng ta chăng? Và tiếp rằng: Con út ơi! cầu xin Đức Chúa Trời làm ơn cho ngươi!”

Giô-sép nhìn người em út là Bên-gia-min, ‘con trai của mẹ mình.’ Những người khác là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng chàng trai trẻ này em ruột của ông, con trai của mẹ ông. Ông hỏi: ‘Đó có phải em út mà các ngươi đã nói cùng ta chăng?’ Giô-sép nói với Bên-gia-min: ‘Con út ơi! Cầu xin Đức Chúa Trời làm ơn cho ngươi!’ Quả là một giây phút thật cảm động. Và Giô-sép không thể cầm giữ được cảm xúc của mình. 

 

Sáng thế ký 43:30, “Vì thấy em mình, nên Giô-sép tất lòng cảm động, lật đật bước ra ngoài, tìm nơi nào đặng khóc. Người vào phòng nhà trong và khóc.”

Bụng dạ của ông đã dành sẵn cho người em út này, ông cảm động quá đỗi. Lòng của ông tuôn ra hết cả cho người em. Ông vào phòng riêng của mình để khóc. Sau biết bao nhiêu năm, nay ông mới thấy được Bên-gia-min, đứa em của mình. Đã 24 năm rồi. Giờ đây, Giô-sép đã gần 40 tuổi và Bên-gia-min đã trở thành một chàng trai.

 

Sáng thế ký 43:31, “Đoạn, rửa mặt, bước ra, làm bộ chắc gan mà nói rằng: Hãy dọn bữa ăn đi.”

Đây là một bức hình kỳ diệu, tuyệt vời về một điều vẫn chưa được trở nên trọn vẹn. Hy vọng chúng ta thấy được điều này. Tiên tri Xa-cha-ri cho chúng ta biết rằng một ngày kia, Đức Chúa Giê-xu Christ đang bày tỏ chính Ngài cho các anh em của Ngài được biết. Họ sẽ hỏi Ngài về vết đâm xuyên qua hông của Ngài và dấu đinh đóng trên đôi bàn tay của Ngài. Ngài sẽ nói với họ trong ngày đó: ‘Đây là những gì ta nhận lãnh trong nhà các bạn của ta.’ Rồi họ nhận ra được Ngài, và họ sẽ khóc. Ngài là Đấng ban cho họ sự giải cứu. Ngài là Đấng đã phó chính mình để cứu chuộc họ. Đây là điều sẽ xảy ra khi Chúa Giê-xu trở lại thế gian. Ngài sẽ được bày tỏ ra cho các anh chị em của Ngài, đó là quốc gia Y-sơ-ra-ên. Sẽ có những người còn sót lại là những người nhận biết Ngài. Nhiều anh em của Ngài đã không tin Ngài khi Ngài đến với họ lần đầu, nhưng đến lúc đó họ sẽ nhận biết Ngài.

 

Cũng giống như vậy, các anh em của Giô-sép là những người đã bán ông làm nô lệ. Họ bán ông đi cho khuất mắt họ. Nhưng bây giờ ông sẽ bày tỏ ông ra cho các anh em nhận ra được ông. Một ngày kia, Chúa Giê-xu Christ của chúng ta sẽ làm giống như vậy.

 

Hãy coi chừng phong trào chống người Do Thái. Cho dầu ngày nay nước Do Thái mù quáng đến đâu đi nữa, cho dầu họ đang dính dáng vào những điều gì đi nữa, hay cho dầu tất cả họ không phải là những người đáng yêu, sự thật, họ vẫn là những anh em trong Chúa của chúng ta. Sẽ có một ngày Chúa Giê-xu bày tỏ mình ra cho họ nhận biết Ngài. Điều này giống như là một chuyện riêng gia đình. Tốt hơn thì chúng ta nên để yên cho gia đình của Ngài. Không một người tin Chúa thật nào có thể dính líu với phong trào chống người Do Thái.

 

Sau khi Giô-sép đã vào phòng riêng của mình để khóc, ông lấy lại sắc diện, kiểm soát lại được cảm xúc của mình, rửa mặt và quay lại với các anh em. Ông nói: ‘Hãy ăn đi’

 

Sáng thế ký 43:32, “Người ta dọn cho Giô-sép ăn riêng, và cho các anh em ăn riêng. Người Ê-díp-tô ăn chung cùng người cũng dọn cho ngồi riêng nữa; vì người Ê-díp-tô có tánh gớm người Hê-bơ-rơ, nên không ăn chung được.”

Có một số điều về buổi ăn này mà các anh em phải ghi nhận nếu họ không quá kinh sợ. Điều thứ nhất là Giô-sép không ngồi ăn chung với những người Ê-díp-tô. Những người Ê-díp-tô ngồi ăn một bàn riêng. Giô-sép cách biệt với họ. Các anh em có thể nghĩ đây là chuyện bình thường vì ông là người có địa vị cao trọng, người đứng đầu chỗ cao trọng này. Bây giờ lại có thêm một chuyện nữa…

 

Sáng thế ký 43:33, “Vậy, các anh em bèn ngồi lại trước mặt Giô-sép, lớn nhỏ tùy theo thứ tự mình, ngơ ngẩn mà nhìn nhau.”

Giô-sép đã sắp trước những tấm thiệp đề tên nơi chỗ ngồi. Ông sắp Ru-bên, người anh lớn nhất, ngồi đúng vào chỗ thích hợp theo vai vế người anh lớn nhất. Ông sắp Bên-gia-min ngồi đúng vào chỗ thích hợp, và sắp tất cả các anh em ngồi theo vai vế thứ tự và tuổi tác lớn nhỏ. Họ nhìn nhau kinh ngạc và tự hỏi làm sao ông biết được như vậy.

 

Sáng thế ký 43:34, “Giô-sép sai đem mấy món đồ ăn trước mặt mình cho các anh em; nhưng phần Bên-gia-min lại nhiều gấp năm của các người khác. Họ uống và ăn ngon vui cùng Giô-sép.”

Cũng cần ghi nhận là ông phục vụ múc thức ăn cho họ. Thêm một lần nữa, ông không thể cầm giữ được lòng thương em ruột Bên-gia-min của mình đến nỗi ông đem thức ăn gấp 5 lần cho người em. Chàng trai trẻ đó đã sống trải qua suốt thời gian nạn đói và hôm nay là bữa ăn thật sự trong cả quãng thời gian rất dài đó.

 

‘Họ uống và ăn ngon vui cùng Giô-sép.’ Thật là một diễn biến vinh hạnh. Thật là một ngày kỳ diệu khi Giô-sép sẽ bày tỏ mình ra cho các anh em của ông được biết.

 

Chúng ta thấy tình cốt nhục mà Giô-sép đối cùng các anh mình, dẫu rằng trước đây các anh đối xử tệ bạc với ông. Mong ước mỗi chúng ta hết lòng yêu thương tha thứ anh em của mình trong gia đình, và sống với nhau cách vui vẻ chân thành.

 

 

 

Bài trướcHiệp Nguyện Mục Sư – Truyền Đạo Thành Phố Đà Nẵng
Bài tiếp theoNgày 8: Làm Giàu Bất Chính