Nguồn: Đài Xuyên Thế Giới
Sáng thế ký 31
Trong sách Sáng Thế Ký đoạn 31 này, chúng ta thấy Gia-cốp rời khỏi La-ban không có sự báo trước. Họ không có buổi tiệc từ giã, La-ban đã đuổi theo ông. Cuối cùng, Gia-cốp và La-ban có giao kết với nhau, lần nầy không có sự lường gạt hay tổn hại nhau. Sau đó họ chia tay nhau cách thân thiện.
Chúng ta thấy Đức Chúa Trời muốn đem Gia-cốp ra khỏi xứ đó. Ngài biết rằng La-ban là người có ảnh hưởng trong gia đình, điều đó không tốt cho Gia-cốp và sự phát triển gia đình ông. Những người con trai nầy sẽ đứng đầu mười hai chi phái, hay bộ tộc Y-sơ-ra-ên, Đức Chúa Trời quan ngại, và muốn đem họ ra khỏi môi trường nầy và trở lại quê hương của Áp-ra-ham, là nơi mà Đức Chúa Trời đã hứa ban cho Áp-ra-ham.
Chúng ta đang ở trong phân đoạn lời của Đức Chúa Trời, mà Ngài ban cho để giúp đỡ chúng ta trong khi có cần. Dầu con người tội lỗi nhưng Chúa vẫn tìm cách sửa đổi, Ngài không bỏ họ. Chúng ta được sự khích lệ nầy. Chúa không bao giờ bỏ chúng ta, khi chúng ta quay trở lại với Ngài. Chúa luôn luôn chấp nhận chúng ta. Nếu Ngài nhận một người như Gia-cốp thì Ngài cũng chấp nhận chúng ta.
Gia-cốp rất buồn và nhiều sự thử thách trong 20 năm với người cậu La-ban. Ông đã cho Gia-cốp một bài học đắt giá, Gia-cốp khốn khổ bắt đầu nhăn nhó, bởi vì ông bị nhiều áp lực. Dầu vậy, từ khi ông có giao kết mới với La-ban thì súc vật của ông được gia tăng, Gia-cốp bây giờ có nhiều hơn cậu La-ban có, La-ban không thích điều đó và những người con trai của ông cũng vậy.
Sáng thế ký 31:1-4, “Gia-cốp được nghe lời các con La-ban nói rằng: Gia-cốp đã lấy hết gia tài cha ta, và vì nhờ của cha ta, nên mới được giàu có dường ấy. Gia-cốp cũng để ý coi nét mặt cậu, nhận biết rằng người chẳng đối ở với mình như trước nữa. Đức Giê-hô-va phán cùng Gia-cốp rằng: Hãy trở về xứ của tổ phụ ngươi, chốn bà con ngươi, ta sẽ phù hộ ngươi. Gia-cốp bèn sai người gọi Ra-chên và Lê-a đến nơi cầm bầy súc vật của mình ngoài đồng.”
Đức Chúa Trời phán cùng Gia-cốp nên rời khỏi nơi đó và bây giờ ông chuẩn bị cho việc này. Ông gọi Ra-chên và Lê-a ra ngoài đồng để gặp ông, bởi vì ông sợ những lời nầy đến tai người đầy tơ, hoặc có thể La-ban hay các con trai của La-ban nghe. Ông không muốn họ nghe kế hoạch của ông bàn cùng Ra-chên và Lê-a.
Sáng thế ký 31:5-6, “và nói cùng họ rằng: Ta thấy sắc mặt cha hai ngươi đối cùng ta chẳng còn như trước nữa, nhưng nhờ Đức Chúa Trời của cha ta phù hộ ta. Chánh hai ngươi cũng biết rằng ta đã giúp cha hai ngươi hết sức.”
Đây là một điều mà căn cứ vào đó chúng ta có thể đồng ý với Gia-cốp và nói đến tài vật của ông, ông làm việc rất là cực nhọc.
Sáng thế ký 31:7, “Còn cha hai ngươi lại khinh bạc và mười lần thay đổi công giá ta; nhưng Đức Chúa Trời không cho phép người làm hại ta chút nào.”
Ở đây cũng nói cho biết rằng trong 20 năm làm việc, La-ban đã thay đổi tiền công 10 lần! Tội nghiệp cho Gia-cốp. Nhưng khi ông lo lắng và thất vọng, không biết đi đâu thì Đức Chúa Trời đã đến can thiệp, giúp ông.
Sáng thế ký 31:8-9, “Khi người dạy rằng: Các con chiên có đốm dùng làm công giá ngươi, quả các con chiên đều sanh con ra có sọc. Thế thì, Đức Chúa Trời đã bắt súc vật của cha hai ngươi cho ta đó!”
Gia-cốp giải thích cho Ra-chên và Lê-a biết rằng Đức Chúa Trời đã ban phước cho ông, càng ngày La-ban và các con trai của ông ghanh tị với Gia-cốp, thật sự họ ghét ông. Bây giờ Gia-cốp nói lý do thật, tại sao ông muốn rời khỏi.
Sáng thế ký 31:11-12, “Thiên sứ Đức Chúa Trời phán cùng ta trong mộng rằng: Hỡi Gia-cốp! Ta bèn thưa: Có tôi đây. Thiên sứ rằng: Hỡi nhướng mắt lên mà nhìn: hết thảy chiên đực đương giao hiệp cùng chiên cái đều có sọc, có rằn và có đốm; vì ta đã thấy cách La-ban ăn ở cùng ngươi rồi.”
Đức Chúa Trời nói, “Ta đã thấy điều La-ban làm cho ngươi, và ta sẽ ban phước cho ngươi.”
Sáng thế ký 31:13, “Ta đây là Đức Chúa Trời của Bê-tên, tức nơi ngươi đã thoa dầu đầu cây trụ và đã khấn vái ta. Bây giờ, hãy đứng dậy, ra khỏi xứ nầy và trở về xứ của bà con ngươi.”
“Ta là Đức Chúa Trời của Bê-tên.” Đức Chúa Trời trở lại với thời gian mà Ngài hiện ra cùng Gia-cốp khi ông chạy khỏi gia đình, đêm đầu tiên rời khỏi gia đình và ông đã ngủ lại tại Bê-tên.
“Bây giờ, hãy đứng dậy, ra khỏi xứ nầy và trở về xứ của bà con ngươi.” Đức Chúa Trời muốn ông rời khỏi Cha-ran, bởi vì trong thời gian nầy 11 người con trai của ông đã lớn, và họ đã bắt đầu học những điều mà họ không nên học. Đức Chúa Trời muốn đem Gia-cốp và các con trai của ông, rời khỏi nơi của sự thờ hình tượng, giống như Ngài đem Áp-ra-ham ra khỏi quê hương của sự thờ hình tượng.
Sáng thế ký 31:14-15, “Ra-chên và Lê-a đáp cùng người mà rằng: Chúng tôi còn một phần chi hay là cơ nghiệp chi nơi nhà cha chúng tôi chăng? Vì người đã gả bán chúng tôi và ăn xài hết tiền bạc bán nữa, há người chẳng đãi chúng tôi như người dưng ư?”
Họ nói một điều sự thật, những người con gái của cha họ, họ có thể nhận sự gì đó nơi tài sản của họ, điều đó có thể rằng giữa La-ban và con cái trở nên người đối nghịch. Một người như La-ban không thể tin cậy được.
Ngày hôm nay có nhiều Cơ Đốc nhân sử dụng tiền bạc của họ hay của người khác trong phương cách mà họ không được tín nhiệm.
Sáng thế ký 31:16, “Các tài vật mà Đức Chúa Trời đoạt nơi tay cha chúng tôi tức là của chúng tôi và của con cái chúng tôi. Vậy bây giờ, chàng hãy làm theo mọi lời Đức Chúa Trời đã phải dạy.”
Hai người đàn bà nầy thật đáng khen. Họ nói với Gia-cốp làm điều gì ông muốn làm. Các con gái của La-ban ủng hộ Gia-cốp và họ cảm thấy cha của họ cướp giựt của họ.
GIA-CỐP TRỐN KHỎI CHA-RAN
Sáng thế ký 31:17-19, “Gia-cốp bèn đứng dậy, đỡ vợ và con lên lưng lạc đà, dẫn hết thảy súc vật và của cải mình, tức súc vật mình đã gây dựng ở Pha-đan -A-ram, đặng trở về cùng Y-sác, cha mình, ở Ca-na-an. Trong lúc La-ban mắc đi hớt lông chiên người, thì Ra-chên ăn cắp các pho tượng thờ trong nhà của cha mình.”
Có sự tiết lộ của vài việc mà điều đó là điều rất thích thú. Gia-cốp đứng dậy và rời khỏi nơi đó lần nữa. Hãy nhớ rằng đây là cách giống như khi ông rời khỏi nhà để chạy trốn khỏi anh mình là Ê-sau. Bây giờ ông đã rời khỏi nhà La-ban. Nhưng trong lần nầy, không phải lỗi của riêng ông. Chắc chắn rằng ông đã chuẩn bị cho điều nầy. Tất cả các súc vật và các đầy tớ đã sẵn sàng khởi hành.
“Ra-chên đã ăn cắp bức tượng của La-ban.” Họ ở trong gia đình thờ hình tượng. Đức Chúa Trời không muốn những con trai của Gia-cốp lớn lên trong môi trường nầy. Ra-chên đã lớn lên trong gia đình thờ hình tượng và bà muốn mang các thần đi với bà. Lý do chính yếu nào mà Ra-chên làm điều nầy? Dẫu rằng Gia-cốp đã nói, ông không thể trốn khỏi Đức Chúa Trời, khi ông rời khỏi gia đình còn là cậu thanh niên. Nhưng ở Bê-tên Đức Chúa Trời hiện ra cùng ông. Gia-cốp thấy rằng ông không thể trốn chạy khỏi Đức Chúa Trời. Cho đến nhiều năm sau, Đa-vít viết trong Thi thiên 139:7-10, “Tôi sẽ đi đâu xa Thần Chúa? Tôi sẽ trốn đâu khỏi mặt Chúa? Nếu tôi lên trời, Chúa ở tại đó, Ví tôi nằm dưới âm-phủ, kìa, Chúa cũng có ở đó. Nhược bằng tôi lấy cánh hừng đông, Bay qua ở tại cuối cùng biển, Tại đó tay Chúa cũng sẽ dẫn dắt tôi, Tay hữu Chúa sẽ nắm giữ tôi.”
Chúng ta không thể trốn khỏi Đức Chúa Trời dầu đi bất cứ đâu. Chúng ta không thể nào trốn khỏi Ngài được.
“Và La-ban đi hớt lông chiên mình.” Gia-cốp chờ khi La-ban đi hớt lông chiên. Có thể La-ban đi một khoảng đường cách xa nhà mấy dặm. Trong khi La-ban đi khỏi nhà, Gia-cốp đã không nói với La-ban rằng ông ra đi.
Sáng thế ký 31:20-21, “Gia-cốp gạt La-ban, vì không nói rằng, mình muốn đi trốn. Vậy, người đứng dậy, đem theo hết thảy tài vật mình, trốn đi ngang qua sông, thẳng tuốt về núi Ga-la-át.”
Họ đi theo hướng của núi Ga-la-át, là hướng Đông của dòng sông Giô-đanh. Họ phải trải qua nhiều vùng đất.
LA-BAN ĐUỔI THEO GIA-CỐP
Sáng thế ký 31:22-23, “Đến ngày thứ ba, người ta học lại cùng La-ban rằng Gia-cốp đã trốn đi rồi. Người bèn đem các anh em mình đuổi theo Gia-cốp trong bảy ngày đường, và theo kịp tại núi Ga-la-át.”
La-ban chạy rất nhanh để đuổi kịp Gia-cốp. Chúng ta có thể chắc chắn là Gia-cốp không nghĩ rằng La-ban có thể theo kịp mình. Ông La-ban có thể rất giận dữ, và có thể giết Gia-cốp, nhưng Đức Chúa Trời đã ngăn cản ông.
Sáng thế ký 31:24, “Nhưng trong cơn chiêm bao lúc ban đêm, Đức Chúa Trời đến cùng La-ban, người A-ram, mà phán rằng: Dầu lành dầu dữ, thế nào ngươi khá giữ mình đừng nói chi cùng Gia-cốp hết.”
Nói cách khác, Đức Chúa Trời nhắc nhở La-ban “Ngươi phải cẩn thận những điều ngươi nói và làm.”
Sáng thế ký 31:25, “Vậy, La-ban theo kịp Gia-cốp. Vả, Gia-cốp đương đóng trại trên núi; La-ban và các anh em người cũng đóng trại trên núi Ga-la-át.”
Xin hãy lắng nghe lời của cậu La-ban. Ông là một người khôn ngoan xảo quyệt. Ông đang đi tới và thét ra lửa để muốn lấy lại những tài vật mà Gia-cốp đã mang đi. La-ban muốn giết Gia-cốp để lấy lại hai đứa con gái cùng các con của họ.
Sáng thế ký 31:26-27, “La-ban nói cùng Gia-cốp rằng: Cháu đã làm chi vậy? Cháu đã gạt cậu và dẫn mấy đứa gái cậu như phu tù giặc. Sao trốn nhẹm, gạt và không cho cậu hay trước? Có lẽ cậu đưa đi rất vui vẻ, tiếng hát, tiếng đờn và tiếng trống phụ đưa.”
La-ban rất khôn ngoan, có tài ăn nói. Ông làm cho Gia-cốp cảm thấy có lỗi đã không để gia đình của ông có buổi tiệc tiễn đưa. Sau đó ông bày tỏ ra tình cảm cao quý.
Sáng thế ký 31:28, “Cháu làm cách dại dột vậy, không để cho cậu hôn con trai và con gái cậu.”
Những “con trai” có thể là cháu ngoại của ông. Họ là những người được chuẩn bị cho đóng một vai trò quan trọng trong lịch sử của thế giới được quan tâm.
Sáng thế ký 31:29, “Tay cậu có đủ quyền làm hại cháu; nhưng Đức Chúa Trời của cha cháu đã mách bảo cùng cậu tối hôm qua rằng: Dầu lành dầu dữ, ngươi khá giữ mình đừng nói chi cùng Gia-cốp hết.”
La-ban cho Gia-cốp biết rằng ý tốt đó không phải là của ông, nhưng là Đức Chúa Trời ngăn chặn ông làm điều không tốt.
Sáng thế ký 31:30, “Bây giờ, vì lòng cháu mong mỏi về nhà cha cháu, nên đã ra đi; nhưng cớ sao cháu lại ăn cắp các pho tượng cậu?”
Bây giờ ông hỏi đến việc ăn cắp pho tượng của ông. Chắc chắn rằng Gia-cốp không biết Ra-chên ăn cắp pho tượng đó. Khi ông trả lời với La-ban, ông chỉ trả lời về sự rời khỏi mà không báo cho La-ban hay trước.
Sáng thế ký 31:31, “Gia-cốp đáp rằng: Vì cớ tôi e cậu bắt hai người con gái lại chăng.”
Gia-cốp biết rằng La-ban sẽ không để ông dẫn vợ, các con và những gì thuộc về ông để ra đi. Bây giờ ông đáp lại về việc mất pho tượng.
Sáng thế ký 31:32, “Nhưng tìm nơi ai được các pho tượng của cậu, thì ai đó sẽ bị chết đi! Tại trước mặt các anh em chúng ta, cậu hãy kiểm soát các món nơi tôi đi, và hãy lấy vật chi thuộc về cậu. Vả, Gia-cốp vốn không hay rằng Ra-chên đã trộm mấy pho tượng đó.”
Gia-cốp chắc chắn rằng không có ai ăn cắp pho tượng của La-ban. Chúng ta thấy Gia-cốp không tin La-ban. Và La-ban cũng không tin Gia-cốp không. Họ không có sự tin cậy lẫn nhau.
Sáng thế ký 31:33-35, “Vậy, La-ban vào trại Gia-cốp, trại Lê-a, trại hai người đòi, chẳng tìm được chi cả. Đoạn, ở trại Lê-a bước ra đi vào trại Ra-chên. Vả, Ra-chên có lấy mấy pho tượng đó, giấu dưới bành lạc đà, rồi ngồi lên trên. La-ban soát lục khắp trại chẳng gặp pho tượng. Nàng bèn thưa cùng cha rằng: Vì trong mình con có việc riêng của đờn bà, nên đứng dậy rước chẳng được; xin chúa chớ giận con chi hết. Người kiếm, nhưng chẳng thấy pho tượng đâu hết.”
La-ban có thể nghĩ rằng một trong hai người con gái ông có thể lấy pho tượng đó. Ra-chên là một người con gái khôn ngoan, có phải không? Bà là con gái của La-ban! Ra-chên đã lấy mấy pho tượng, giấu dưới bành lạc đà, rồi ngồi lên, mà hộp đó ở phía sau con lạc đà. Sau đó bà xin lỗi cùng cha mình. Ra-chên nói rằng, bà không thể đứng dậy được vì hôm nay trong người không được khỏe. Trong thời gian đó bà ngồi một chỗ. Chúng ta thấy được hình ảnh gì trong gia đình nầy?
Ra-chên lấy những cái tượng nhỏ của cha bà, có thể nó quan trọng hơn những gì chúng ta suy tưởng. Sự cất giữ các thần tượng trong gia đình ảnh hưởng đến sự lãnh đạo gia đình đó. Nhưng bây giờ Gia-cốp đang có những hình tượng từ nơi gia đình của La-ban có. Đó là lý do tại sao La-ban rượt đuổi theo. Ông không muốn Gia-cốp lấy tài sản của ông, ông cảm thấy Gia-cốp có nhiều rồi.
Bây giờ Gia-cốp có sự tự tin trở lại một chút. Họ không thể tìm những hình tượng ở nơi đó, Gia-cốp chắc chắn rằng các hình tượng không ở chung quanh nơi đây. Gia-cốp cằn nhằn nhạc gia của mình đã đến với ông.
Sáng thế ký 31:36, “Gia-cốp bèn nổi giận rầy lộn cùng La-ban, mà rằng: Tôi có án gì, tội gì, mà cậu hằm hằm đuổi theo như vậy!”
Bây giờ giọng của Gia-cốp phàn nàn. Ông đã trải qua trong khóa học khó khăn và bây giờ ông đã có kinh nghiệm đau thương.
Sáng thế ký 31:38, “Kìa, đã hai mươi năm tôi ăn ở nơi nhà cậu, chiên cùng dê cậu nào có sảo thai, và tôi chẳng hề ăn thịt chiên đực của bầy cậu bao giờ”
Gia-cốp không có ăn thịt của chiên. Ông phải bồi thường nếu có bị mất chiên.
Sáng thế ký 31:39, “cũng chẳng hề đem về cho cậu một con nào bị xé; bằng có, chính tôi chịu đền đó thôi. Cậu cứ đòi luôn những con bị ăn cắp ban ngày và ăn trộm ban đêm.”
Khi súc vật bị đánh mất hay bị thú rừng cắn xé, Gia-cốp phải đền bù cho La-ban. La-ban là người rất là gắt gao!
Sáng thế ký 31:40, “Ban ngày tôi chịu nắng nồng, ban đêm chịu lạnh lùng, ngủ nào có an giấc được đâu.”
Gia-cốp không được nghỉ ngơi suốt trong thời gian đó. Khi thời tiết lạnh, ông vẫn phải ở ngoài với những con chiên và các súc vật khác. Nhiều đêm ông phải canh chừng và bảo vệ bầy gia súc.
Sáng thế ký 31:41, “Đó trong hai mươi năm tôi ở tại nhà cậu là thế; trong mười bốn năm giúp việc, để được hai con gái cậu, và sáu năm đặng lãnh lấy bầy súc vật của cậu, mà cậu lại còn thay đổi mười lần công giá tôi.
Đây là điều xảy ra cho Gia-cốp. Tại đây một người rất khôn ngoan, ông nghĩ rằng có thể lấy điều đó bằng mưu lược, nhưng Đức Chúa Trời không để ông làm như vậy, bởi vì Ngài đã làm rất rõ ràng, điều gì con người gieo, thì sẽ gặt lấy điều đó. Gia-cốp không chịu phục tùng Đức Chúa Trời khi còn ở gia đình, vì thế ông phải phục tùng người cậu. Gia-cốp đến cưới vợ trong sự cao trọng, nhưng ông phải phục dịch, bởi vì Đức Chúa Trời tôn trọng quyền trưởng nam. Gia-cốp đã lường gạt cha ông; vì thế ông đã bị lường gạt bởi nhạc gia của mình. Gia-cốp, người trẻ, bắt đầu già đi. Sau đó ông tìm thấy mình đã lớn tuổi, nhưng suy nghĩ của Gia-cốp trẻ lại. Ông bày tỏ lòng ham muốn được quyền trưởng nam, bằng cách để cho mẹ ông che đậy đôi tay của ông với da của con dê. Sau đó, chúng ta sẽ thấy các con trai của ông gạt ông cũng giống như vậy. Họ giết con dê và lấy áo của Giô-sép là áo có rất nhiều màu sắc nhúng vào máu. Ông đã gạt cha của ông về người con trai cha ông yêu thích và Gia-cốp cũng bị gạt về con trai mà ông yêu nhất là Giô-sép. Bất cứ điều gì con người gieo thì chắc chắn con người sẽ gặt.
Sáng thế ký 31:42, “Nếu Đức Chúa Trời của cha tôi, Đức Chúa Trời của Ap-ra-ham, là Đấng mà Y-sác kính sợ, không phù hộ tôi, chắc bây giờ cậu đuổi tôi ra tay không, Đức Chúa Trời đã xem thấy nỗi đau khổ tôi cùng công việc hai tay tôi làm, nên đêm qua Ngài đã xét công bình rồi đó.”
Gia-cốp đã có ngày khai trình. Gia-cốp đã nói ra những lời than trách của ông. Bây giờ ông bắt đầu rời khỏi La-ban. Họ chúc cho nhau và làm lời cam kết.
GIA-CỐP VÀ LA-BAN LẬP GIAO ƯỚC
Sáng thế ký 31:43-44, “La-ban đáp cùng Gia-cốp mà rằng: Các đứa gái nầy là con của cậu; các đứa trẻ nầy là trẻ của cậu; các bầy súc vật tức là bầy súc vật của cậu, và các vật chi cháu thấy được tức là của cậu hết; ngày nay cậu sẽ làm chi được cùng các con gái hay là các cháu cậu đó? Vậy bây giờ, hè! chúng ta kết-ước cùng nhau, để dùng làm chứng cho cậu và cháu.”
Gia-cốp lấy đá làm cột trụ, gom nhiều đá lại với nhau và giao kết được làm.
Sáng thế ký 31:48-49, “La-ban nói rằng: Đống đá nầy ngày nay làm chứng cho cậu và cháu đó. Cho nên chúng gọi là Ga-lét. Mà cũng gọi là Mích-ba, vì La-ban có nói thêm rằng: Khi chúng ta phân cách nhau, cầu xin Đức Giê-hô-va coi sóc cậu và cháu.”
“Cầu xin Đức Giê-hô-va coi sóc cậu và cháu,” nghĩa là “Cầu xin Đức Chúa Trời nhìn xem cháu để cháu không ăn cắp của cậu vật gì nữa.” Đó là những lời mà hai người nầy đã nói với nhau. Sau đó, họ chia tay nhau. Cột trụ của những tảng đá nhắc nhở tại Mích-ba là ranh giới giữa La-ban và Gia-cốp. Mỗi người giữ lời hứa không vượt qua ranh giới của ai.