Nguyễn Sinh Biên Soạn
Cầu Nguyện Khi Còn Nhiều Ân Hận
Thông thường người ta gặp bốn nan đề thuộc về cá nhân, đó là sợ hãi, mặc cảm có tội, chủ quan và không thể quên.
Trong bốn nan đề này thì vấn đề không thể quên là khó giải quyết nhất.
Thí dụ như trường hợp sau đây: Một thiếu phụ mất mẹ gần đây nên rất buồn, không sao giải khuây được. Nhưng sau khi tâm vấn với mục sư, cô ấy cho biết rằng hiện nay vì mẹ tin Chúa nên đã an nghỉ trong Chúa, cô không lo gì về mẹ cả. Nhưng cô vẫn ray rứt là vì thái độ của cô đối với mẹ trong những năm tháng sau cùng. Cô ân hận là mình đã không tử tế hơn và giúp mẹ tận tình hơn. Bây giờ cô rất hối tiếc và buồn không thể cứu vãn được nữa, vì mẹ đã qua đời.
Chúng ta có những sự việc muốn quên đi, nhưng lại không quên được, chính vì thế mà một số các sự việc này trở thành gánh nặng không thể giải quyết được. Trong Kinh Thánh chúng ta có thể tìm được giải pháp ở Phi-líp 3:13-14 như sau:
Hỡi Anh em, về phần tôi, tôi không tưởng rằng đã đạt đến mục đích, nhưng tôi cứ làm một điều: quên lửng sự ở đằng sau, mà bươn theo sự ở đằng trước, tôi nhắm mục đích mà chạy, để giựt giải về sự kêu gọi trên trời của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus Christ.
Ngoài ra ta cũng có thể theo gương chứng của 11 môn đồ của Chúa Giê-xu khi xưa. Thật ra họ có 12 người, nhưng một người đã phản Chúa, đang tâm bán Ngài để lấy tiền, về sau ông ta hối hận đã đi tự tử. Mười một môn đồ kia sau đó đã họp lại bàn bạc về tương lai của họ. Câu chuyện của họ có thể như sau, một người phát biểu:
Hồi ấy tôi đang làm nghề chài lưới, kiếm ăn cũng khá, mục đích là để trả cho xong nợ về chiếc thuyền, thì bỗng Chúa Giê-xu đến gặp tôi và gọi tôi đi theo Ngài. Tôi tin rằng nhân danh Chúa mà chinh phục được thế gian này thì việc hi sinh tài chính không đáng kể. Nhưng bây giờ tôi mất tất cả.
Một người khác tiếp theo:
Còn tôi, lúc ấy trong nghề thu thuế tôi rất là thịnh vượng, chỉ một năm nữa thôi là tôi rất vững vàng về tài chính.
Những người khác lần lược góp ý, đa số nhắc lại việc họ đã quyết định bỏ hết nghề nghiệp để phiêu lưu vào đức tin, để bây giờ mất tất cả, không còn gì để gầy dựng lại.
Mười một môn đệ lúc ấy thật buồn và hổ thẹn. Ma-thi-ơ ghi lại hành động của họ khi Chúa bị bắt và đưa ra xét xử: Khi ấy, hết thảy các môn đệ bỏ Ngài mà trốn đi. Ma-thi-ơ 26:56. Thường thì khi một sự cố xẩy ra, dù thất bại, nhưng nếu ta đã cố gắng hết sức mà việc vẫn hỏng thì không đến nỗi hổ thẹn, nhưng nếu ta bỏ chạy, trốn việc thì việc xẩy ra làm ta cay đắng và ân hận. Nhiều người từng hiểu thái độ của các môn đệ Chúa lúc ấy qua kinh nghiệm của chính mình.
Mười một người tụ họp trong một căn phòng quen thuộc, buồn và tủi nhục, vì Chúa của họ đã bị hành hình. Họ bảo nhau đóng kín cửa lại và nói nhỏ để giữ an ninh. Bên ngoài hành lang bất cứ tiếng động nào cũng làm cho họ run sợ. Họ muốn ra khỏi nơi ấy để bắt đầu lại cuộc đời nhưng vẫn sợ không dám thử.
Nhiều người ngày nay cũng có nỗi sợ như các môn đệ Chúa khi xưa. Những người này sau khi thất bại trong trường hợp nào đó, đang cảm thấy hổ thẹn và sợ không dám bước tới nữa. Những người này mất ý chí quyết định, mất cả can đảm. Vì sợ nên co rút mình trong cái vỏ sò nào đó và buông ra, không dám vào cuộc nữa.
Các môn đệ ngày xưa không những tuyệt vọng, hổ nhục và sợ hãi vì đã thất bại, họ còn cảm thấy bị Chúa bỏ nữa. Họ đã từng sống với Chúa trong nhiều tháng ngày, từng thân thương với Chúa. Nhớ lại những chuyện xẩy ra như lúc Chúa lên tiếng dẹp yên giông bão, và sự có mặt của Chúa làm cho nỗi lo sợ và nhọc nhằn tan biến. Họ nhớ những lời Chúa an ủi, dạy bảo, quở mắng. Nhớ đến tác phong và con người đầy ân hậu của Chúa. Họ biết cả kế hoạch Ngài vạch ra cho trần gian này. Nhưng bây giờ Chúa đã chết.
Có người gặp chúng tôi, nói rằng: "Tôi không thể cầu nguyện được nữa." Hỏi tại sao thì ông ta ngồi yên lặng một lát và nước mắt tràn đôi má. Ông ấy kể mẹ ông ấy đã dạy cho cầu nguyện trước khi nằm xuống ngủ. Ông ấy cũng muốn gia nhập hội thánh và sinh hoạt. Ngày trước hai vợ chồng còn có giờ cầu nguyện chung nữa. Rồi ông ấy bảo: "Nhưng bây giờ tôi đã mất Chúa rồi !"
Ngày xưa vua Đa-vít cũng từng lầm đường lạc lối. Sau khi phạm tội, vua nhìn lại việc làm của mình với hổ nhục và hối tiếc, vua biết rằng mình đã mất Chúa. Vua đã ăn năn hối lỗi qua những lời ghi lại trong Thi Thiên 51, như sau:
1. Đức Chúa Trời ôi! xin hãy thương xót tôi tùy lòng nhơn từ của Chúa; Xin hãy xóa các sự vi phạm tôi theo sự từ bi rất lớn của Chúa. 2. Xin hãy rửa tôi cho sạch hết trọi gian ác, Và làm tôi được thanh khiết về tội lỗi tôi. 3. Vì tôi nhận biết các sự vi phạm tôi, Tội lỗi tôi hằng ở trước mặt tôi. 4. Tôi đã phạm tội cùng Chúa, chỉ cùng một mình Chúa thôi, Và làm điều ác trước mặt Chúa; Hầu cho Chúa được xưng công bình khi Chúa phán, Và được thanh sạch khi Chúa xét đoán. 5. Kìa, tôi sanh ra trong sự gian ác, Mẹ tôi đã hoài thai tôi trong tội lỗi. 6. Nầy, Chúa muốn sự chơn thật nơi bề trong; Chúa sẽ làm cho tôi được biết sự khôn ngoan trong nơi bí mật của lòng tôi. 7. Xin hãy lấy chùm kinh giới tẩy sạch tội lỗi tôi, thì tôi sẽ được tinh sạch; Cầu Chúa hãy rửa tôi, thì tôi sẽ nên trắng hơn tuyết, 8. Hãy cho tôi nghe sự vui vẻ mừng rỡ, Để các xương cốt mà Chúa đã bẻ gãy được khoái lạc. 9. Xin Chúa ngảnh mặt khỏi các tội lỗi tôi, Và xóa hết thảy sự gian ác tôi. 10. Đức Chúa Trời ôi! xin hãy dựng nên trong tôi một lòng trong sạch, Và làm cho mới lại trong tôi một thần linh ngay thẳng.11. Xin chớ từ bỏ tôi khỏi trước mặt Chúa, Cũng đừng cất khỏi tôi Thánh Linh Chúa. Thi Thiên 51:1-11.
Bài cầu nguyện ăn năn xưng tội của Vua Đa-vít đáng cho chúng ta đọc và cầu nguyện theo nếu tâm sự cũng tương tự như vây.
Các môn đệ của Chúa nếu cứ để những hình ảnh xấu xa, hổ nhục, thất bại trước mắt thì họ sẽ bị thua vì tuyệt vọng, nhục nhã, lo sợ và mặc cảm bị Chúa bỏ. Họ muốn quên đi tất cả, nhưng làm sao bây giờ? Vì nói rằng: "Tôi sẽ quên đi hết!" cũng chẳng giúp gì được. Nhưng phương pháp của sứ đồ Phao-lô là:
Hỡi Anh em, về phần tôi, tôi không tưởng rằng đã đạt đến mục đích, nhưng tôi cứ làm một điều: quên lửng sự ở đằng sau, mà bươn theo sự ở đằng trước, tôi nhắm mục đích mà chạy, để giựt giải về sự kêu gọi trên trời của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus Christ. Phi-líp 3:13-14
Muốn quên quá khứ thì nguyên tắc là phải có gì trước mặt và tương lai để tiến bước. Tất cả đều khởi đầu với đức tin. Đức tin giúp ta thắng sợ hãi, tình thương thắng hận thù, và những hành động tích cực đánh bại thất bại trong quá khứ. Nhiều người sống mãi với quá khứ, ôn đi ôn lại những gì đã xa, không rời bỏ mà còn tìm thêm ra những chi tiết, những câu nói những việc làm, khiến cho quá khứ vẫn sáng rực trong tâm hồn mình, và cuối cùng bị quá khứ làm cho ngã gục trong đau thương và hổ nhục. Nhưng nhiều người khác noi gương Phao-lô, bỏ mọi sự trong quá khứ lại phía sau, bươn lên như lực sĩ chạy đua giật lấy giải thưởng vinh quang và đắc thắng.
Mười một môn đệ đang hoang mang và tuyệt vọng trong một căn phòng đóng kín cửa, thì Chúa hiện ra đứng ngay giữa họ. Chúa chào họ bằng một câu quen thuộc: Sa-lôm, nghĩa là Bình an cho các anh em. Sau đó Chúa cho họ xem hai bàn tay và chân Chúa với những vết thương do đinh đón vào chưa lành. Chúa cho họ biết rằng Chúa đã sống lại, Chúa không bị thua bại, nhưng đắc thắng tử thần vinh quang và thật sự đứng trước mặt họ bằng xương bằng thịt chứ không phải huyền thoại. Chúa không hề nói gì đến thất bại, đến cuộc bỏ Chúa trốn chạy của họ. Chúa muốn cho họ quên hết để bắt đầu lại. Vì quá khứ đã chấm dứt và chỉ còn một điều nên làm là quên hết.
Trở lại với những hoàn cảnh thực tế của quý vị đang đọc bài này. Thưa quý vị, những gì đã qua không thể cứu vãn, nhưng phải lập kế hoạch cho hiện tại và tương lai. Chúa Giê-xu ở lại với các môn đệ 40 ngày để dạy họ tiến bước vào tương lai. Chính bài học này đã thay đổi hẳn nhưng người tưởng chừng bỏ cuộc, đã thành nhân chứng cho Chúa Cứu Thế, và nhờ họ, Tin Lành được loan truyền cho đến 21 thế kỷ nay và chúng ta đang tiếp nối. Chúng ta cũng cần được gặp Chúa cách riêng tư và xin Lời Chúa dạy chúng ta những bước sắp tới để chúng ta hướng về tương lai mà sống và làm danh Chúa được vinh quang, nước Chúa thêm rộng mở và vô số người được vào cõi vĩnh hằng.