Ngọn Nến Đêm Giáng Sinh

1317

NGỌN NẾN ĐÊM GIÁNG SINH

 

Tiếng lũ chiên kêu khiến ngọn nến giật mình, ai đó đã thắp nó lên và để quên nó tại một góc nhà. Phía đầu kia có mấy người khách trọ, họ mới đến vào lúc chiều tối, khi cả cái thị trấn này không còn chỗ trú ngụ nữa. Không gian chật chội của cái chuồng chiên bây giờ lại thêm nhỏ bé, tuy nhiên, sự có mặt của họ cũng làm cho đêm nay không khí thật vui.

 

Đêm xuống rất nhanh. Cái lạnh bủa vây khắp nơi. Thường ngày chẳng một ai thèm bước chân tới đây, vậy mà hôm nay có tới những ba người khách, một nam, một nữ và một chú bé nhỏ xíu, vừa mới ra đời. Ngọn nến đứng gần họ, thỉnh thoảng, theo từng cơn gió nhẹ, nó lại quét chùm ánh sáng vàng yếu ớt của mình lên từng khuôn mặt họ, người chồng, người vợ và cậu bé dễ thương kia. Nó nhìn thấy rất rõ, đó người đàn ông hiền lành, chắc sống ở một vùng thôn quê, làm nghề lao động chân tay thì phải. Lúc thì ông lo chăm sóc cho vợ, lúc thì quan tâm, nâng niu cậu bé, đủ biết ông ta yêu thương họ như thế nào. Người vợ là một phụ nữ khá đẹp, tóc đen mượt, đôi mắt to luôn hướng về cậu bé như muốn nhìn rõ khuôn mặt bầu bĩnh, dễ thương của đứa con trai mình.

 

Có lẽ đã lâu lắm rồi, nó mới thấy một gia đình hạnh phúc như vậy, cứ theo như cách nhìn của mỗi người thì cũng đủ hiểu, hình như những gì chung quanh không hề ảnh hưởng đến niềm  vui của họ. Họ vui vì đã tìm được một nơi ngủ nghỉ qua đêm, cho dù nó khá tồi tàn. Họ vui vì đã có một em bé chào đời, dù rằng chỉ nằm trong chiếc máng chiên, bọc bằng tấm khăn cũ kỹ. Họ vui vì Tình yêu luôn nối kết họ với nhau, ban cho họ sự bình an trong tâm lòng cho dù đang ở một nơi tồi tàn và lạnh lẽo như thế này.

 

Ngọn nến cảm nhận được cái thông điệp tình yêu từ gia đình ấy, một tình yêu diệu kỳ, có lẽ không phải đến từ những con người bình thường. Nó cứ lúc lắc những luồng sáng yếu ớt của mình trên khuôn mặt mỗi người như muốn nói, xin chúc mừng gia đình của các bạn, một gia đình phước hạnh. Rồi nó cũng cảm thấy có điều gì đó thôi thúc trong nó, thật khó tả. Nó cảm thấy cuộc sống thật có ý nghĩa khi có tình yêu ngự trị, dẫu biết bao khó khăn chất chồng, lòng người vẫn luôn bình an trong bến đỗ yêu thương ấy, vẫn luôn có niềm tin, niềm hy vọng vào một ngày mai tươi sáng dẫu rằng hôm nay đầy  giông bão.

 

Người chồng đến khêu lại tim đèn cho nó để nó được sáng hơn, ông cẩn thận che chắn ngọn nến để những cơn gió lùa không còn có thể tắt nó giữa chừng. Người vợ thì hết nhìn đứa con, rồi lại nhìn người chồng, cái ánh mắt trìu mến như trao cả tình yêu thương cho họ, cái tình yêu được đến từ lòng yêu kính Chúa. Cậu bé thì cứ nhìn nó cười, vâng, cái nụ cười thật dễ thương và thân thiện giống như đối với một người đã quen biết từ lâu…

 

Rồi ngọn nến nghe họ cầu nguyện, những lời cầu nguyện chân thành gởi đến Thiên Chúa để cảm tạ Ngài vì sự bình an mà Ngài đã ban cho họ, về sự giáng sinh của một Hài Nhi, mà như lời Thiên sứ, là “Đấng Cứu thế, là Christ, là Chúa”, là biểu tượng tình yêu của Đức Chúa Trời dành cho nhân loại.

 

Ngoài kia, rộn lên những bước chân của mấy gã mục đồng đang chạy tới. Trong chốc lát, ánh sáng của ngọn nến yếu dần, nhưng nó không mất hẳn đi. Những tia sáng cuối cùng của nó vẫn còn quyến luyến với khung cảnh nơi đây, soi vào đôi mắt lóng lánh của đứa trẻ mới chào đời, của đôi vợ chồng trẻ đang ngồi cạnh nhau bên máng chiên, nó bay vút lên không trung, mang theo một thông điệp mới cho mọi người, thông điệp của Tình Yêu, rồi hòa mình vào ánh sáng một vì sao đang rực sáng ở góc trời, vì sao ấy đang dẫn lối cho ba nhà thông thái từ đông phương đang tìm đường đến đây…

 

Vũ Hướng Dương

 

 

Bài trướcTin Chấn Động Từ Bết-lê-hem – Phần 2
Bài tiếp theoBài thứ 355: Tầm Nhìn Của Chúa