Mác 16:1-11
1 Ngày Sa-bát qua rồi, Ma-ri Ma-đơ-len, Ma-ri mẹ Gia-cơ, cùng Sa-lô-mê mua thuốc thơm đặng đi xức xác Đức Chúa Jêsus. 2 Ngày thứ nhứt trong tuần lễ, sáng sớm, mặt trời mới mọc, ba người đến nơi mộ, 3 nói cùng nhau rằng: Ai sẽ lăn hòn đá lấp cửa mộ ra cho chúng ta? 4 Khi ngó xem, thấy hòn đá đã lăn ra rồi; vả, hòn đá lớn lắm. 5 Đoạn, họ vào nơi mộ, thấy một người trẻ tuổi ngồi bên hữu, mặc áo dài trắng, thì thất kinh. 6 Song người nói cùng họ rằng: Đừng sợ chi, các ngươi tìm Đức Chúa Jêsus Na-xa-rét, là Đấng đã chịu đóng đinh; Ngài sống lại rồi, chẳng còn ở đây; hãy xem nơi đã táng xác Ngài. 7 Nhưng hãy đi nói cho các môn đồ Ngài và cho Phi-e-rơ rằng Ngài đi đến xứ Ga-li-lê trước các ngươi; các ngươi sẽ thấy Ngài tại đó, như Ngài đã phán cùng các ngươi vậy. 8 Các bà ấy ra khỏi mồ, trốn đi, vì run sợ sửng sốt; chẳng dám nói cùng ai hết, bởi kinh khiếp lắm.9 (Vả, Đức Chúa Jêsus đã sống lại buổi sớm mai ngày thứ nhứt trong tuần lễ, thì trước hết hiện ra cho Ma-ri Ma-đơ-len, là người mà Ngài đã trừ cho khỏi bảy quỉ dữ. 10 Người đi đem tin cho những kẻ theo Ngài khi trước, và nay đang tang chế khóc lóc. 11 Nhưng các người ấy vừa nghe nói Ngài sống, và người từng thấy Ngài, thì không tin.
Câu gốc: “Ngày Sa-bát qua rồi, Ma-ri Ma-đơ-len, Ma-ri mẹ Gia-cơ, cùng Sa-lô-mê mua thuốc thơm đặng đi xức xác Đức Chúa Giê-xu” (câu 1).
Câu hỏi suy ngẫm: Những người phụ nữ đi thăm mộ Chúa Giê-xu với mục đích gì? Trên đường đi, họ bàn với nhau điều gì? Tại sao họ khiếp sợ khi vào trong mộ Chúa? Chúa phục sinh đã làm gì cho họ? Chúa phục sinh đem lại cho chúng ta điều gì?
Khi ngày Sa-bát đã qua, vào lúc mặt trời mới chớm mọc, cô Ma-ri Ma-đơ-len, bà Ma-ri mẹ Gia-cơ, cùng bà Sa-lô-mê lên đường đến mộ Chúa Giê-xu, đem theo đầy đủ thuốc thơm để xức xác Ngài. Họ là những người tận mắt chứng kiến Chúa trút hơi thở cuối cùng, và cũng là những người nhìn thấy người ta đã đặt xác Ngài nơi nào. Dẫu họ không hề muốn chấp nhận những gì mình nhìn thấy là sự thật, nhưng họ cũng không thể chối cãi rằng Chúa Giê-xu thân yêu của họ đã chết. Vì thế, vượt lên trên mọi cảm xúc đau buồn, họ đi đến mộ Chúa để xức xác Ngài theo phong tục của người Y-sơ-ra-ên. Trên đường đi, họ lo lắng bàn bạc với nhau là ai sẽ giúp họ lăn hòn đá lấp cửa mộ đây. Nhưng khi chưa kịp có câu trả lời thì họ nhìn thấy tảng đá lớn ấy đã được lăn đi rồi. Và điều khiếp kinh hơn là khi họ đi vào mộ, thay vì nhìn thấy xác Chúa, thì họ lại nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc áo dài trắng nói với họ rằng: “Đừng sợ chi, các ngươi tìm Đức Chúa Giê-xu Na-xa-rét, là Đấng đã chịu đóng đinh; Ngài sống lại rồi, chẳng còn ở đây; hãy xem nơi đã táng xác Ngài.” Thật khó có thể tin, vì họ là những người chứng kiến người ta chôn cất Chúa. Nhưng sự thật hiển nhiên ngay trước mắt là xác Chúa Giê-xu không còn nằm ở chỗ mà họ từng thấy, thay vào đó là ngôi mộ trống. Họ run rẩy sợ hãi chạy ra khỏi mộ. Câu 9-11 tóm lược ý của Phúc Âm Giăng 20:11-18, cho biết lúc đó Chúa Giê-xu đã hiện ra với cô Ma-ri Ma-đơ-len, khích lệ, ban hy vọng, niềm vui và Ngài sai phái cô đi loan báo tin vui Chúa sống lại cho các môn đồ.
Chúng ta ngày nay quá quen thuộc với thông điệp về sự phục sinh của Chúa Giê-xu, nên lắm khi chúng ta kỷ niệm mùa Phục sinh như một thói quen chứ không phải một tinh thần đầy kinh ngạc như những nhân vật lịch sử năm xưa. Sự kiện Chúa Giê-xu sống lại là một trong những điều quan trọng nhất của Cơ Đốc giáo, như Sứ đồ Phao-lô đã từng nói “nếu Đấng Christ chẳng sống lại, thì đức tin anh em cũng vô ích, anh em còn ở trong tội lỗi mình” (I Cô-rinh-tô 15:17). Vì thế, hãy kỷ niệm Chúa Phục Sinh bằng tinh thần hân hoan, cảm tạ vì Đấng chúng ta tôn thờ là Đấng Sống, Đấng đã bẻ gãy chìa khóa của sự chết và âm phủ.
Chúa Giê-xu phục sinh đem lại hy vọng vĩnh cửu cho những ai tin cậy Ngài. Bạn đón nhận thông điệp Chúa sống lại với tinh thần nào?
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con luôn tự nhắc nhở rằng bởi cớ Chúa phục sinh mà mọi vô vọng trong trần gian đều biến thành hy vọng. Ngài chính là hy vọng đời đời của con.
Đọc Kinh Thánh trong ba năm: Ê-xê-chi-ên 47.