Không Nhìn Biết Kế Hoạch Của Chúa – 13/12/2018

2159

 

Ê-xơ-tê 2:5-14; 20

5 Ở tại kinh đô Su-sơ, có một người Giu-đa, tên là Mạc-đô-chê, con trai của Giai-rơ, cháu của Si-mê-i, chắt của Kích, người Bên-gia-min; 6 người bị bắt dẫn khỏi Giê-ru-sa-lem với những kẻ bị bắt làm phu tù đồng một lượt với Giê-cô-nia, vua Giu-đa, mà Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, đã bắt làm phu tù. 7 Người bảo dưỡng Ha-đa-sa (tức là Ê-xơ-tê) con gái của cậu mình, vì nàng không có cha mẹ. Người thiếu nữ ấy là tốt tươi hình dạng, đẹp đẽ dung nhan. Vậy, khi cha mẹ nàng đã qua đời rồi, Mạc-đô-chê nhận nàng làm con gái mình. 8 Xảy ra khi mạng lịnh của vua và chiếu chỉ người đã được rõ biết, khi có nhiều con gái trẻ đã nhóm hiệp tại kinh đô Su-sơ, giao phó cho Hê-gai chưởng quản, thì Ê-xơ-tê cũng được đem đến cung vua, giao phó cho Hê-gai, quan thái giám các cung phi. 9 Con gái trẻ đó đẹp lòng Hê-gai và được ơn trước mặt người, người lật đật ban cho nàng những hương phẩm cần dùng sự tẩy uế, và những vật nhựt dụng của nàng, cùng cấp cho nàng bảy con gái tơ chọn lấy trong cung vua; đoạn Hê-gai dời nàng với các con gái tơ vào trong một cái phòng tốt nhứt của cung phi tần. 10 Ê-xơ-tê chẳng tỏ ra dân mình và quê hương mình; vì Mạc-đô-chê có dặn nàng đừng tỏ ra cho ai biết. 11 Mỗi ngày, Mạc-đô-chê đi dạo chơi trước sân của cung các phi tần, để cho biết Ê-xơ-tê có bằng yên chăng, và nàng sẽ ra thể nào.
12 Mỗi con gái trẻ chiếu theo lệ định mà dọn mình cho tinh sạch trong mười hai tháng: sáu tháng dùng dầu một dược, sáu tháng dùng thuốc thơm, cùng những hương phẩm cần dùng về sự tẩy uế. Sau kỳ ấy đã mãn rồi, mỗi con gái trẻ theo phiên thứ mà đến cùng vua A-suê-ru. 13 Họ vào chầu vua như vầy: Phàm vật gì nàng muốn đem theo từ cung phi tần đến cung điện vua, thì họ liền ban cho. 14 Buổi tối thì nàng đi đến, còn sớm mai trở về hầu cung thứ nhì, có Sa-ách-ga là hoạn quan của vua, thái giám các phi tần, coi sóc. Nàng không hề vào cùng vua nữa, miễn là nàng đẹp ý vua, và được vua đòi tên mình. 

20 Ê-xơ-tê, y như lời Mạc-đô-chê đã dặn mình, không tỏ cho ai biết quê hương và tông tộc mình; vì Ê-xơ-tê làm theo điều Mạc-đô-chê dặn nàng, như khi nàng còn được bảo dưỡng nơi nhà người.

Câu gốc: “Ê-xơ-tê chẳng tỏ ra dân mình và quê hương mình; vì Mạc-đô-chê có dặn nàng đừng tỏ ra cho ai biết” (câu 10).

Câu hỏi suy ngẫm: Phân đoạn Kinh Thánh này cho chúng ta biết gì về ông Mạc-đô-chê? Tại sao ông Mạc-đô-chê dặn bà Ê-xơ-tê phải che giấu nguồn gốc của mình? Chúng ta có nhận xét gì về điều này?

Câu 5-6 cho biết ông tổ của ông Mạc-đô-chê tên là Kích, một trong số những người Y-sơ-ra-ên ở Giê-ru-sa-lem bị bắt lưu đày sang Ba-by-lôn. Đến khi vua Si-ru của nước Ba Tư đánh chiếm Ba-by-lôn, thì vua cho phép dân Y-sơ-ra-ên hồi hương. Nhưng gia đình của ông Mạc-đô-chê và bà Ê-xơ-tê chọn tiếp tục ở lại Ba Tư cùng với nhiều người Y-sơ-ra-ên khác nữa. Trong đất nước Ba Tư lúc ấy, dân Y-sơ-ra-ên cũng được nhiều tự do. Họ được phép tham gia kinh doanh, giữ nhiều chức vị trong chính quyền. Dẫu thế, ông Mạc-đô-chê vẫn giữ kín quốc tịch của mình, đồng thời căn dặn bà Ê-xơ-tê cũng làm như thế (câu 10). Không phải ông xấu hổ về nguồn gốc của mình, mà có thể vì ông quá cẩn thận, muốn được sống an lành trong thế giới ngoại bang chăng. Hơn nữa, lúc này bà Ê-xơ-tê đang ở trong hậu cung, có lẽ ông không muốn yếu tố quốc tịch làm trở ngại bước đường trở thành hoàng hậu của con nuôi mình. Nhưng có điều cả hai người không hề biết, Chúa là Đấng biết trước mọi điều và có kế hoạch chu toàn cho những người Y-sơ-ra-ên sống nơi ngoại quốc. Họ cũng không nhận ra Chúa kiểm soát trên từng việc nhỏ. Từ việc bà Ê-xơ-tê bước vào cuộc tuyển chọn hoàng hậu, đến việc bà được ơn trước mặt ông Hê-gai, sau đó lại được vua A-suê-ru sủng ái bà, và nhiều điều hơn nữa. Càng về sau, ông Mạc-đô-chê và bà Ê-xơ-tê mới nhận ra Chúa có chương trình cứu rỗi trên dân Chúa thông qua việc cho bà được làm hoàng hậu.

Dân Chúa là dân tộc được chọn, chắc hẳn Đức Chúa Trời không hề ủng hộ việc giấu kín nguồn gốc. Và cho dù ông Mạc-đô-chê và bà Ê-xơ-tê có nói rõ mình là dân Do Thái chăng nữa thì chương trình của Chúa cũng có phương cách để hoàn thành. Tất cả mọi việc thành hay bại không phải do con người, mà bởi Chúa mà ra. Tuy nhiên, Chúa vẫn có thể dùng sự thất bại của chúng ta để làm thành ý định của Ngài.

Trong cuộc sống hằng ngày, có những khi chúng ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, và vì muốn tránh phiền phức mà chúng ta chọn làm môn đồ kín giấu. Hãy nhớ, chúng ta vinh dự được là một phần nhỏ trong kế hoạch của Đức Chúa Trời, và Ngài dùng chúng ta trong kế hoạch ấy theo nhiều cách khác nhau. Bởi thế, đừng vì ngại ngùng mà từ chối bày tỏ niềm tin ra trước mặt mọi người. Chúa Giê-xu phán: “Bởi đó, ai xưng ta ra trước mặt thiên hạ, thì ta cũng sẽ xưng họ trước mặt Cha ta ở trên trời; còn ai chối ta trước mặt thiên hạ, thì ta cũng sẽ chối họ trước mặt Cha ta ở trên trời” (Ma-thi-ơ 10:32-33).

Có khi nào vì tránh phiền phức mà bạn giấu kín niềm tin của mình không?

Lạy Chúa, xin cho con biết rằng Chúa tể trị trên mọi sự, và xin giúp con sẵn sàng bày tỏ niềm tin của mình ngay cả những lúc khó khăn nhất trong cuộc sống.

 

Đọc Kinh Thánh trong ba năm: I Sa-mu-ên 13.

Phòng Truyền Thông phối hợp UB. Cơ Đốc Giáo Dục thực hiện.

Mọi ý kiến đóng góp xây dựng, xin quí vị vui lòng gởi về địa chỉ: radio@httlvn.org

Bài trướcBài Làm Chứng: Dâng Lời Ngợi Ca
Bài tiếp theoHiệp Nguyện Quý IV Tỉnh Khánh Hòa