Trời hôm nay mưa khá lớn, hình như ảnh hưởng bão ở đâu đó. Những cơn mưa như trút nước ào ào đến rồi lại đi, cả ngày cũng cả chục cơn mưa như vậy.
Thời tiết tháng mười hai đỏng đảnh là chuyện thường, tôi ngồi nhìn ra ngoài đường, lúc mưa lúc tạnh cũng khá ngộ. Cái thị trấn nhỏ của tôi chẳng qua là một xóm nhà mọc tự phát trên quốc lộ 1, nó cũng uốn éo theo con đường, phía sau những ngôi nhà, lại là đồng ruộng. Hôm nay, tôi không có tiết, lại cúp điện, nên không làm gì được. Thời buổi hiện đại cũng có cái bất tiện, con người quá phụ thuộc vào nó, vì vậy, mỗi khi có trở ngại, là hầu như không xoay sở được. Nói thì nói vậy, chứ tôi nghĩ đôi khi cúp điện cũng tốt, nó cho ta có thời gian thư giãn, làm chậm lại cuộc sống đang trôi nhanh để nhìn kỹ hơn, rõ hơn về những gì đang xảy ra với mình, và hôm nay là một ví dụ.
Phía ngoài đường cái, những chiếc xe cứ tiếp tục chạy, băng qua vũng nước làm tung tóe lên khắp nơi. Mưa mỗi ngày mỗi lớn. Bây giờ đã vào mùa rồi, thời tiết cũng lạnh, chứ nếu như mùa hạ có những cơn mưa như thế này thì bao giờ lũ con nít trong xóm cũng cùng nhau chạy ra tắm mưa cho xem. Người lớn có la thì la, chứ chúng thì vô tư lắm, nhiều đứa cứ tồng ngồng mà đùa giỡn, đúng là trẻ con, không chút lo âu.
Phía bên kia đường có hai đứa nhỏ, hình như hai chị em thì phải, đang đứng nấp mưa. Đứa em thì tròn trịa, còn chị thì hơi ốm, nhưng đứa nào cũng dễ thương. Tôi không biết mấy đứa nhỏ này, chắc là ở xa tới, chứ xóm tôi thì không có, mà có thì nó cũng đội mưa chạy về nhà rồi chứ còn đứng đó để làm chi.
Đứa em đang nghịch nước mưa, nó đưa ra tay hứng những giọt nước đang chảy từ mái nhà xuống, búng búng ngón tay như đàn piano, rồi cười thích thú. Cái khuôn mặt tròn, đôi má phúng phính, đôi mắt to đen nhánh, thật dễ thương không gì bằng. Chị gái thì có vẻ chững chạc hơn, đứng nhìn em chơi chỉ cười, chứ không nói gì. Thỉnh thoảng, chị lại vuốt, sửa tóc lại cho em, khiến tôi thấy đúng là hai chị em này rất thân thiết với nhau.
Trên đường cái, hai mẹ con đang đi dưới mưa. Một chiếc xe tải chạy qua, bắn tung tóe nước. Thằng bé hoảng hốt, ngã té dưới vũng nước, người mẹ vội đỡ nó dậy. Thằng cu nhỏ, người ướt tèm nhem, nó khóc hu hu. Tôi nghe người mẹ ôm nó và dỗ, nhưng hình như cú ngã khá đau nên nó vẫn không hết khóc. Người mẹ bồng con vào đứng trong hiên nhà. Hai chị em cũng xúm lại chơi với thằng bé. Bỗng hai chị em nhìn nhau, nói gì đó, thế rồi đứa em gái bước tới, lấy trong xách mình ra một con gấu bông, đưa cho thằng bé. Tôi thấy người phụ nữ cứ khoát tay, nhưng thằng bé cứ ra vẻ thích thú lắm, nó cười rất tươi. Con bé em nói với người mẹ, tôi đoán chắc nó đang thuyết phục người mẹ cho thằng cu nhận món quà đó, và quả thật, cô ta đã bằng lòng.
Hai chị em đứng nói chuyện với người phụ nữ khá lâu. Tôi không biết chuyện gì, nhưng có vẻ là một sự thuyết phục, người phụ nữ lắng nghe chăm chú, lúc thì gật đầu, lúc thì hỏi lại, chỉ tay vào mình như muốn nói, như tôi thì có được không… Tuy không nghe, nhưng qua những cử chỉ, rồi tôi tự “thuyết minh” cho mình, tôi cũng thấy thú vị với những gì đang xảy ra bên kia.
Rồi đứa chị đến bên người mẹ, lấy một cuốn sách nhỏ, cái này hình như tôi đã thấy ở đâu rồi. À, hóa ra là truyền đạo đơn, chẳng lẽ… Còn cái giấy mời dự chương trình Truyền giảng Giáng sinh nữa chứ, cái này thì tôi không thể nhầm lẫn được vì tôi là người thiết kế và in nó cho Hội Thánh mà. Chị phụ nữ cầm tờ giấy mời, ngắm nghía một lát, rồi gật đầu, cái gật đầu làm hai chị em vui mừng cười rất tươi.
Bé Hòa từ phía nhà dưới chạy lên, nhìn ra ngoài đường:
– Ba, ba thấy hai đứa bạn con đó không?
– Đứa nào?
– Thì hai chị em đang đứng nấp mưa bên kia đường đó.
– Bạn hả, học cùng lớp à?
– Không, bạn ở nhà thờ. Hắn ở Bình Định mới chuyển nhà ra, đi nhóm ở nhà thờ mình được ba tuần rồi đó.
À, hóa ra là tín đồ. Nhưng sao nó còn nhỏ mà lại làm chứng tốt vậy ta. Tôi thầm nghĩ. Còn mình, già cái đầu rồi, mà…
Tôi nói:
– Con chạy qua mời hai bạn qua chơi cho biết nhà.
Không nghe tiếng trả lời, tôi nhìn ra đường, đã thấy Hòa cầm chiếc dù chạy qua với bạn mình. Mấy đứa nhỏ này thiệt.
Cảm ơn Chúa vì bé Hòa có những người bạn khá mạnh mẽ. Còn tôi, chắc phải xem lại mình…
Vũ Hướng Dương