Ảnh Hưởng Tốt – 9/8/2017  

2087

 

Ru-tơ 1:6-18

6 Bấy giờ, Na-ô-mi có nghe nói rằng Đức Giê-hô-va đã đoái xem dân sự Ngài, và ban lương thực cho, bèn đứng dậy cùng hai dâu mình, đặng từ xứ Mô-áp trở về. 7 Vậy, người lìa bỏ chỗ mình đã ở, cùng hai dâu mình lên đường đặng trở về xứ Giu-đa.
8 Nhưng Na-ô-mi nói cùng hai dâu mình rằng: Mỗi con hãy trở về nhà mẹ mình đi. Cầu Đức Giê-hô-va lấy ơn đãi hai con như hai con đã đãi các người thác của chúng ta, và đã đãi chính mình ta! 9 Nguyện Đức Giê-hô-va ban cho hai con được bình yên ở nơi nhà chồng mới! Rồi người ôm hôn hai nàng, còn hai nàng cất tiếng lên khóc, 10 và nói rằng: Chúng tôi sẽ đi với mẹ đến quê hương của mẹ. 11 Na-ô-mi đáp: Hỡi hai con gái ta, hãy trở về, đi với mẹ làm chi? Mẹ há còn những con trai trong lòng có thế làm chồng chúng con sao? 12 Hỡi hai con gái ta, hãy trở về đi đi; mẹ già quá mà lấy chồng nữa. Lại dầu bây giờ mẹ nói: Ta có lòng trông mong, từ chiều nay ta sẽ có chồng, dẫu ta sanh đẻ con trai đi nữa, 13 chúng con há lại muốn đợi cho đến chúng nó khôn lớn, và không lấy chồng khác hay sao? Không, hỡi chúng con, nỗi sầu thảm của mẹ cay đắng muôn phần hơn của chúng con, vì tay của Đức Giê-hô-va đã giơ ra hại mẹ. 14 Hai nàng lại cất tiếng lên khóc. Đoạn, Ọt-ba hôn và từ biệt bà gia mình; còn Ru-tơ không chịu phân rẽ người.
15 Na-ô-mi nói cùng Ru-tơ rằng: Nầy, chị con đã trở về quê hương và thần của nó; con hãy trở về theo nó đi. 16 Ru-tơ thưa rằng: Xin chớ nài tôi phân rẽ mẹ; vì mẹ đi đâu, tôi sẽ đi đó; mẹ ở nơi nào, tôi sẽ ở nơi đó. Dân sự của mẹ, tức là dân sự của tôi; Đức Chúa Trời của mẹ, tức là Đức Chúa Trời của tôi; 17 mẹ thác nơi nào, tôi muốn thác và được chôn nơi đó. Ví bằng có sự chi khác hơn sự chết phân cách tôi khỏi mẹ, nguyện Đức Giê-hô-va giáng họa cho tôi! 18 Na-ô-mi thấy nàng quyết định theo mình, nên không nói nữa. 

Câu gốc: “Ru-tơ thưa rằng: Xin chớ nài tôi phân rẽ mẹ; vì mẹ đi đâu, tôi sẽ đi đó; mẹ ở nơi nào, tôi sẽ ở nơi đó. Dân sự của mẹ, tức là dân sự của tôi; Đức Chúa Trời của mẹ, tức là Đức Chúa Trời của tôi” (câu 16).

Câu hỏi suy ngẫm: Bà Na-ô-mi rơi vào hoàn cảnh như thế nào? Khi quyết định trở về quê hương, hai con dâu của bà phản ứng ra sao? Nhờ đâu mà cô Ru-tơ có được đức tin mạnh mẽ nơi Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên? Làm thế nào để đức tin của chúng ta ảnh hưởng tốt đến những người trong gia đình?

Gia đình bà Na-ô-mi đã di cư từ Bết-lê-hem, xứ Giu-đa đến xứ Mô-áp do nạn đói xảy ra. Nhưng không bao lâu thì chồng bà qua đời, rồi hai con trai bà cũng qua đời, để lại cho bà hai con dâu người Mô-áp (1:1-5). Trong cơn đau buồn tột đỉnh, bà nghe được tin Chúa ban lương thực cho dân Y-sơ-ra-ên nên bà quyết định sẽ quay về quê hương mình (câu 6). Vì thế, bà bảo hai con dâu người Mô-áp hãy trở về nhà cha mẹ của họ và tìm một tấm chồng mới (câu 8-9a). Ban đầu hai nàng không chịu, nhưng cuối cùng, nàng dâu đầu là Ọt-ba đồng ý từ biệt mẹ chồng. Riêng nàng dâu thứ hai là cô Ru-tơ đã thưa với mẹ chồng một cách dứt khoát: “Xin chớ nài tôi phân rẽ mẹ; vì mẹ đi đâu, tôi sẽ đi đó; mẹ ở nơi nào, tôi sẽ ở nơi đó” (câu 16a). Cô còn khẳng định mạnh mẽ: “Dân sự của mẹ, tức là dân sự của tôi; Đức Chúa Trời của mẹ, tức là Đức Chúa Trời của tôi” (câu 16b). Câu nói này cho thấy cô Ru-tơ có đức tin nơi Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên dù cô là người ngoại bang. Chắc chắn đức tin đó được ảnh hưởng từ bà Na-ô-mi. Có thể trong suốt thời gian sống trong gia đình, cô Ru-tơ đã nhìn thấy đức tin bà Na-ô-mi thể hiện trong nếp sống hàng ngày. Cô cũng được nghe về những điều lạ lùng Chúa đã làm cho dân Ngài. Từ đó mà cô Ru-tơ cũng đã đặt đức tin vào Đức Chúa Trời của mẹ chồng mình. Dù bà Na-ô-mi trải qua những hoạn nạn nhưng chính đời sống đức tin của bà đã ảnh hưởng tốt đến cô Ru-tơ. Và Đức Chúa Trời cũng đã tiếp tục dùng cô để từ dòng dõi đó, Đấng Mết-si-a sinh ra đời.

Đức tin nơi Chúa không lệ thuộc hoàn cảnh. Người có đức tin vững chắc nơi Chúa sẽ luôn ảnh hưởng tốt đến đức tin của người thân trong gia đình cho dù phải sống trong hoàn cảnh nào. Dù nghèo khó hay dư dật, dù có nhà cửa hay phải ở nhà trọ, dù mạnh khỏe hay đau yếu… mỗi người đều có trách nhiệm giữ vững đức tin nơi Chúa để đức tin đó ảnh hưởng tốt đến cho những người thân chung quanh. Đừng ai đổ thừa cho hoàn cảnh khó khăn mà bỏ qua trách nhiệm Chúa giao cho mỗi người là gây dựng đời sống thuộc linh trong gia đình mình.

Đức tin bạn có ảnh hưởng tốt đến ai trong gia đình không?

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin biến đời sống con trở thành nguồn phước và có ảnh hưởng tốt đến đức tin của những người trong gia đình cho dù hoàn cảnh có ra sao.

 

Đọc Kinh Thánh trong ba năm: Ru-tơ 2.

 

  Phòng Truyền Thông phối hợp UB. Cơ Đốc Giáo Dục thực hiện

Bài trướcUB.TTN – Em Ở Đây
Bài tiếp theoƠn Phước Dồi Dào