Truyện Ngắn: Theo Ý Chúa

2558

 

Tác giả: Vũ Hướng Dương

Phát thanh viên: Thiên Hương – Minh Công

Ông Năm ngồi buồn thiu trước cửa nhà mình, chưa bao giờ ông thất vọng như vậy, mà lại thất vọng cho chính mình mới chết chứ. Tuổi cũng chưa đến nổi già để nói rằng ông quên trước quên sau, ông cũng vốn là người cẩn thận có tiếng, mọi việc bao giờ ông cũng coi ngó trước sau cho đến khi hoàn chỉnh, đồ đạc ông luôn sắp xếp ngăn nắp, bởi vậy khi lấy một cái gì ông cũng không phải vất vả kiếm tìm.

Ấy vậy mà sáng nay ông đã để mất một vật quý báu. Sau giờ nhóm, với tâm trạng vui vẻ, ông ghé vào quán nước con bé Hải ngồi chơi với nó một tí. Gọi là bé nhưng thật ra Hải cũng lớn rồi, trên hai mươi, chỉ tội là mồ côi sớm, nên phải một mình bươn chải với cuộc sống muôn sắc muôn màu này. Trước đây, nó cũng đã đi làm công nhân nhiều nơi, nhưng rồi có lẽ do không thể xa quê hương được nên trở về lại căn nhà nhỏ đầu xóm, mở một quán nước để mưu sinh. Ba của nó trước đây là bạn ông, dù rằng ông nhỏ hơn vài ba tuổi, nhưng cũng là cùng một thời với nhau, thời đại của những người sinh ra trong khói lửa chiến tranh… Ông rất thương nó, nên thỉnh thoảng ghé thăm chơi, ngồi uống miếng nước, đồng thời động viên, chỉ vẽ một vài điều như một người cha đối với con. Sáng nay, nó đi nhà thờ về sớm hơn ông, ông còn phải đến thăm mấy người bạn già, gợi lại chuyện ngày xưa, những câu chuyện ít nhiều cũng làm lòng ông ấm lên bởi nó mang khá nhiều kỷ niệm của một thời đáng nhớ. Và cũng chính vì cái tâm trạng vui vẻ đó mà ông đã quên lững mất quyển Kinh Thánh trong quán nước bé Hải, mãi cho đến chiều, khi cần soạn một bài chia sẻ cho Chi phái, ông mới nhớ ra rằng mình đã để quên. Khi hỏi bé Hải thì nó nói không biết, bởi sáng nay có nhiều khách…

Quyển Kinh thánh đối với ông như một báu vật, không phải chỉ về nghĩa thuộc linh thôi. Đây là quyển Kinh Thánh đã theo ông suốt mấy mươi năm, từ thời thanh niên đến bây giờ, khi ông nhận được phần thưởng học Kinh Thánh từ Mục sư Quản nhiệm. Quyển Kinh Thánh có chi chít những lời ghi chú, khi bằng bút chì, khi bằng bút bi… những ý nghĩa sâu xa mà các vị tôi tớ Chúa đã giảng, chính nhờ những lời ghi chú này mà khi rảnh rỗi ông có thể nghiền ngẫm thêm để mở mang vốn liếng thuộc linh của mình, ông có thể nhờ đó mà chia sẻ cho mọi người một vài ý nhỏ, nhưng súc tích và đầy sự dạy dỗ nhờ kết hợp với kinh nghiệm sống của mình. Quyển Kinh Thánh này như một người bạn không thể thiếu của ông trong những năm tháng theo Chúa, ờ mà cũng không phải bạn, nó như một người thầy dạy dỗ, bởi ông đã học được khá nhiều điều từ trong những con chữ tưởng chừng như vô tri, vô giác ấy…

Cũng nhờ quyển Kinh Thánh này mà ông đã làm chứng cho Hải trở lại với Chúa. Thật ra gia đình Hải cũng đã từng đi nhà thờ một thời, sau khi ba mẹ mất, mấy anh em không người nâng đỡ, kinh tế khó khăn, lưu lạc mỗi đứa một nơi, rồi không còn ai đi nhóm lại nữa. Khi Hải trở về từ miền trong, khá tiều tụy và thiếu định hướng. Ông đã chăm lo và động viên cô bé. Ông lần giở quyển Kinh Thánh ra, chỉ cho Hải về câu chuyện người con trai hoang đàng, nói cho Hải nhớ về tình yêu bao la mà Chúa dành cho mỗi người, dẫu có lầm lạc đến đâu, nhưng nếu biết tìm về thì Chúa cũng sẵn sàng tha thứ, dang rộng vòng tay yêu thương chào đón, giống như hình ảnh người cha đối với người con trai trở về sau những năm tháng lầm lỗi. Hải xúc động lắm và từ đó, bằng lòng ăn năn trở lại với Chúa.

Không hiểu ý Chúa thế nào, nhưng ông rất buồn. Có lẽ ông sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, với một quyển Kinh Thánh mới. Thật là vất vả, bởi ông đã mất đi một gia tài quý báu. Ông thấy Chúa sao bất công với ông quá, bởi bản thân rất cẩn thận, và bao nhiêu năm nay hầu như chưa bao giờ đánh mất một cái gì, quên một điều gì, huống hồ là quyển Kinh Thánh đối với ông là vô cùng thân thiết. Ông không hiểu Chúa có chương trình gì cho ông, bài học gì cho ông, hay là Chúa nhắc nhở ông không nên quá phụ thuộc vào quyển Kinh Thánh được ghi chú khá nhiều, hay là trong đó ông có ghi điều gì sai mà Chúa không muốn cho ông đọc nó. Nghĩ mãi không ra, ông cũng đành chịu, nhưng cái hình ảnh cuốn Kinh Thánh yêu ấy cứ ám ảnh mãi trong trí não ông…

Sau khi Mục sư Quản nhiệm Hội Thánh giới thiệu, một người đàn ông trung niên bước lên bục hướng dẫn có vài lời tâm sự cùng Hội Thánh. Ông tạ ơn Chúa đã cứu ông và cho ông thành đạt như hôm nay. Trước khi gặp Chúa, ông đang thất bại trong kinh doanh, nợ nần chồng chất, lòng dạ vô cùng chán nản, chỉ muốn tìm đến cái chết, vậy mà Chúa đã cứu ông. Một ngày nọ, có việc đi ngang qua đây, ông ghé vào một quán nước nhỏ ven đường, ngồi nghỉ ngơi. Tình cờ ông thấy một quyển Kinh Thánh của ai để quên trên bàn, lúc đó ông không biết đây là quyển sách như thế nào nhưng cũng tò mò mở ra xem thử. Ông đọc được câu Kinh Thánh: “Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ. Ta có lòng nhu mì, khiêm nhường; nên hãy gánh lấy ách của ta, và học theo ta; thì linh hồn các ngươi sẽ được yên nghỉ. Vì ách ta dễ chịu và gánh ta nhẹ nhàng.”  Chính từ câu Kinh Thánh này đã hấp dẫn ông và ông đọc được thêm khá nhiều câu khác. Ông chính là kẻ mệt mỏi và gánh nặng đây, và điều ông cần chính là tìm một chỗ yên nghỉ cho tâm linh, cho con người ông. Càng đọc ông càng thấm thía lời Chúa khuyên dạy, ông cảm ơn Chúa vì dù là người chưa tin Chúa nhưng nhờ có những dòng chữ ghi chú bên lề quyển Kinh Thánh mà ông có thể hiểu được một phần nào Lời Chúa phán dạy với ông, rồi ông quyết định tin Chúa. Vì vậy, khi về lại thành phố, ông đã đến nhà thờ, xin trở thành một người con Chúa. Cuộc đời của ông đổi thay từ đó, công việc làm ăn đã dần hồi phục. Rồi qua ông, cả nhà ông đã biết đến Chúa Giê-xu và hiện nay họ đang nhóm cùng với một Hội Thánh nhỏ tại thành phố. Ông đã trưởng thành rất nhiều, đã làm chứng, dẫn dắt được nhiều người tin Chúa. Rất nhiều năm rồi, ông muốn trở lại nơi đây để tìm chủ nhân của quyển Kinh Thánh đã nằm trên chiếc bàn nước năm xưa để ngỏ lời cám ơn mà không có dịp, nay ông quyết chí phải đi tìm cho được, sợ thời gian dần trôi sẽ làm mất đi cơ hội. Sở dĩ ông biết Hội Thánh này vì trong quyển Kinh Thánh có con dấu của Hội Thánh…

Ngồi ở dưới này mà ông Năm nước mắt cứ tuôn trào, trong lòng ông vui lắm, niềm vui thật khó tả như chưa bao giờ có được. Bây giờ ông đã hiểu được ý Chúa, Chúa muốn dùng quyển Kinh Thánh của ông để làm việc lớn hơn những việc ông đã làm, vậy mà ông không hiểu, đã buông lời oán trách Ngài. Thật con có lỗi với Ngài. Đã nhiều năm trôi qua, lâu lâu ông lại nhớ đến quyển Kinh Thánh đó thì tự nhiên ông rất buồn, quyển Kinh Thánh mới không thể nào thay thế được dù rằng nó đã rất cũ, long bìa, nhưng lại chất chứa biết bao nhiêu kỷ niệm của ông… Ông không ngờ nổi buồn bao năm nay của ông lại được kết thúc bằng một niềm vui vô bờ bến như vậy, Chúa thật diệu kỳ, Ngài có chương trình cho mỗi người, mà chúng ta không thể hiểu hết được. Chúa biết, ông dầu không có quyển Kinh Thánh đó thì vẫn có thể đi nhóm lại, vẫn có thể giữ vững đức tin, và Chúa cũng biết có một người cần quyển Kinh Thánh đó hơn ông, và qua cuộc đời của người đó, công việc Chúa lại được phát triển hơn. Ông cũng không ngờ những gì nhỏ bé của mình lại làm được một việc lớn cho Chúa, đưa một linh hồn trở lại với Ngài. Một sự mất mát nhỏ của người này trong ý Chúa, lại là một điều lợi lớn lao cho Hội Thánh Chúa. Xin Chúa cho con được mất mát theo ý Chúa…

 

Bài trướcBài hát: Nền Hội Thánh Vững Bền (Kỷ niệm 500 năm cải chánh Giáo hội)
Bài tiếp theoTruyện Ngắn: Khúc Khải Hoàn