Bốn Ngày, Sân Ga Và…

2168

4 Ngày, Sân Ga Và…

Có một sự kết nối hữu hình mà ít ai chú ý: những đoàn tàu ngày đêm đi qua đây, vượt nhiều sông suối, rồi cuối cùng cũng có lúc vang tiếng còi tàu ở sân ga quê nhà. Những người con Chúa cũng vậy, dù có đi bốn phương trời, dù ở bất kỳ Hội Thánh nào, họ vẫn luôn được kết nối trong tình yêu của Ngài…

Ngày thứ nhất:

Về quê nghỉ được mấy ngày, Nhật khám phá ra rằng, nhà ngoại ở gần một sân ga khá vắng vẻ. Vắng vẻ vì nó chỉ là ga tránh tàu chứ không phải đón khách, chính vì vậy, hiếm khi mới có một đoàn tàu dừng chân tại nơi này.

Sân ga có đến ba đường ray, ở giữa chúng là một lối đi bằng bê-tông rất lớn, kéo dài gần như từ đầu đến cuối nhà ga. Buổi sáng, không khí nơi đây thật là mát mẻ, trong lành, chính vì vậy Nhật cũng thường ra đây để tập thể dục.

Được đi, chạy nhảy giữa đất trời bao la trong sương sớm thật là tuyệt, đôi lúc Nhật cứ tưởng mình đang ở một thế giới khác, bởi trong cái không gian yên tĩnh này, tất cả mọi vật dường như đang được đổi thay, biến hóa. Cái ồn ào thường ngày đã không còn, thay vào đó là những tiếng gió nhẹ như đang lang thang trên từng ngọn cây, thỉnh thoảng, một tiếng gà gáy vang, như báo với mọi người, đêm đã dần qua. Chính ở trong không gian ban mai buổi sớm như vậy, Nhật thấy đất trời như gần lại, những lo toan cuộc sống hầu như đã biến mất ở một góc nào đó, cái còn lại là sự khoan khoái, nhẹ nhàng, thanh tịnh, một cảm giác bình yên lạ lùng. Sáng nay, cũng như mọi ngày, Nhật ra tập thể dục ở sân ga rất sớm. Phía đầu kia, cũng có một cô bé đang đi ngược chiều với Nhật. Chắc là từ đâu mới đến, Nhật nghĩ thầm, bởi những người ở đây, Nhật cũng đều biết, bởi vỏn vẹn chỉ có vài ba gia đình mà thôi.

Cô gái dáng người nhỏ, tóc dài, dáng người có vẻ khỏe khoắn, nước da hơi ngăm. Tự tin và dễ nhìn, đó là những cảm nhận đầu tiên khi Nhật nhìn thấy cô bé. Hai người gặp nhau ở giữa sân ga. Lần đầu, Nhật chỉ nhìn, vâng chỉ dám nhìn thôi,… Cô gái thì nhoẻn miệng cười rất vô tư. Lần thứ hai, Nhật mạnh dạn cất tiếng:

–          Chào buổi sáng. Nghe có vẻ sáo quá, nhưng thật tình cũng không biết nói thế nào nữa.

Cô gái chào lại. Tự nhiên, Nhật nghĩ, sao mình không đi cùng chiều, để nói chuyện cho vui.

–          Bạn mới tới đây hả?

–          Dạ, em mới tới hôm qua.

Nghe giọng nói, giống như vùng Nam Trung Bộ.

–          Ở Khánh Hòa phải không?

–          Dạ không, em ở Phú Yên.

–          Phú Yên, sao lại vào tận đây.

–          Thì em đi công việc, việc riêng thôi.

Nhật làm quen:

–          Mình tên Nhật, bạn tên gì?

–          Em là Nhật Linh.

–          Ồ sao trùng hợp vậy?

–          …

–          Vì mình là Linh Nhật. 

–          Thật không?

–          Nói đùa đấy, nhưng cũng gần giống: Minh Nhật, “minh” với “linh” cũng không xa gì.

Cả hai cùng cười, rồi lại im lặng, cứ tiếp tục bước đi, Nhật lại mong cho thời gian đi chậm hơn thường ngày, dẫu gì thì hôm nay cũng đặc biệt hơn, có thêm một người bạn cùng đường… Và dĩ nhiên trước khi chia tay, họ cũng đã kịp hẹn nhau, sáng mai gặp nhau trong buổi tập thể dục.

Ngày thứ hai: 

Buổi sáng thật là đẹp, và vui nữa chứ, vì Nhật mới ra sân tập thì đã thấy Nhật Linh rồi. Hôm qua, biết được Nhật Linh cũng là tín hữu tại Phú Yên nên Nhật rất mong được gặp lại sáng nay. Hai người nói chuyện như là quen biết đã lâu. Nhật Linh chỉ vào một lỗ tường bên cạnh đường tàu:

–          Anh thấy gì không?

–          Có gì đâu?

–          Cái hốc đó.

–          Thì sao?

–          Nó giống như một hộp thư bí mật. Ước gì một sáng nào đó, mình ra tập thể dục, có ai tặng cho mình một món quà để trong đó…

–          Tưởng tượng cũng giỏi nhỉ?

–          Ờ, thì đôi khi cũng phải mơ mộng một chút, mà anh có thấy nó giống hộp thư không?

Nhật nhìn đi nhìn lại, thì cũng hơi giống giống, chút xíu thôi. Con gái thật là mơ mộng.

–          Ờ, có chút xíu.

–          Sao lại chút xíu, giống nhiều đó. Ở Hội Thánh em cũng có cái hộp thư bí mật như vậy. Lâu lâu tụi em hay gởi quà tặng cho nhau.

–          Nhưng nếu đã bí mật thì làm sao người ta biết mà đến lấy.

–          Thì nhắn tin chứ. Nhật Linh cười ra vẻ khoái chí khi thấy Nhật thắc mắc. Cái cô bé này thật…

Nhật Linh bỗng hỏi:

–          Anh là người ở đây hả?

–          Quê ở đây thôi.

–          Anh có quen ai ở Vĩnh Long không?

–          Từ đây xuống Vĩnh Long xa lắm mà. Nhưng có gì không?

–          Em cần xuống Vĩnh Long, nếu có người quen, hỏi thăm thì dễ…

–          Hội Thánh nào vậy?

–          Hội Thánh An Lạc Tây.

–          Vậy à, vậy thì mình biết.

Và rồi, Nhật chỉ đường cho người bạn mới quen một cách cụ thể. Mùa hè vừa qua, Nhật được về Vĩnh Long thăm một người bạn, nhà ở Hội Thánh An Lạc Tây, gần bờ sông. Nhà thờ tuy nhỏ nhưng sinh hoạt rất vui, người miền Tây thì ai cũng vậy, nhiệt tình và rất thân thiện, chính vì vậy, dầu ở cả mười ngày, nhưng Nhật vẫn thấy thoải mái, tự nhiên như ở nhà.

Thế rồi, Nhật Linh kể cho Nhật nghe chuyện mình vì sao phải xuống Vĩnh Long. Thì ra Nhật Linh chính là thành viên của Ban Thanh niên một Hội Thánh tại Phú Yên, Trong một chương trình truyền giảng, bạn đã làm chứng cho một thân hữu tin nhận Chúa. Tuy nhiên, người này đã về lại Vĩnh Long. Hôm nay, Nhật Linh xuống Vĩnh Long để nhờ Hội Thánh chăm sóc giúp.

Nhật Linh nói:

–          Vậy có thể trưa nay em sẽ xuống Vĩnh Long.

–          Đi liền vậy hả?

–          Tranh thủ mà anh, còn về mà đi làm nữa, em xin nghỉ có mấy ngày thôi.

–          Vậy chúc đi may mắn nhé. Đường đi cũng xa lắm đó.

–          Cám ơn anh nhiều.

Vậy là hôm nay Nhật Linh đi Vĩnh Long. Cũng can đảm lắm, vì dám đi một mình đến một nơi xa lạ. Nhưng thật ra cũng đâu có gì mà xa lạ, bởi ở đâu có Hội Thánh Chúa, thì ở đó có những người anh em mình mà. Nhật thầm nguyện cho chuyến đi của Nhật Linh thành công, gặp được người bạn mới của mình.

Ngày thứ ba:

Buổi sáng, Nhật đi tập thể dục, vẫn không thấy Nhật Linh, chắc là chưa về. Sân ga hình như vắng vẻ hơn mọi ngày, mặc dầu chẳng có gì thay đổi. Ở một góc kia, mấy cây bàng đang đung đưa những chiếc lá vàng trên bầu trời đang dần sáng. Đúng là có bạn thì khác hẳn, hôm nay đi tập một mình, Nhật thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Sân ga hình như rộng hơn, con đường cũng có vẻ dài hơn mọi lần và thời gian cũng trôi qua thật chậm.

Nhìn sân ga, Nhật lại nhớ đến quê nhà, cũng ở gần một sân ga như vậy. Có một sự kết nối hữu hình mà ít ai chú ý, những đoàn tàu ngày đêm đi qua đây, qua nhiều sông suối, rồi cuối cùng cũng có lúc vang tiếng còi tàu ở sân ga quê nhà. Những người con Chúa cũng vậy, dù có đi bốn phương trời, dù ở bất kỳ Hội Thánh nào, họ vẫn luôn được kết nối trong tình yêu của Ngài…

Buổi chiều, Nhật nhận được tin nhắn của Nhật Linh: “Em đã về, chuyến đi thành công, đã giới thiệu tín hữu mới cho Hội Thánh. Ngày mai, nhớ đi tập thể dục nhé!”

Ngày thứ tư:

…Đằng kia, những dãy nhà chung quanh sân ga như vẫn còn ngái ngủ trong sương sớm, khi ánh nắng ban mai còn lang thang ở dưới chân trời, tất cả đều im lìm như những bóng dáng của một ngày đã đi qua, để rồi khi ánh bình minh chợt về, chúng lại sáng lên, mới mẻ hơn và sinh động hơn như chuẩn bị cho một ngày vừa đến. Ngày mới bao giờ cũng ẩn chứa nhiều điều thú vị, đẹp đẽ mà.

Sân ga thường ngày vẫn vắng, nhưng sao hôm nay lại vắng vẻ hơn. Mấy anh chị công nhân viên ở ga vẫn chưa ngủ dậy, cũng không nghe tiếng gà gáy sớm như mọi khi nữa. Nhật đi tập thể dục mà tâm trí cứ mênh mang ở đâu ấy. Thỉnh thoảng, Nhật lại nhìn vào cái hẻm nhỏ phía cuối sân ga, xem thử người bạn của mình có xuất hiện không, vậy mà vẫn không thấy.

Chờ mãi, vẫn không thấy Nhật Linh ra tập thể dục như thường ngày. Hay là cô nàng dậy trễ, Nhật cứ nghĩ thầm như vậy.

Rồi tự nhiên Nhật nhớ đến cái “hộp thư” của Nhật Linh, hay là mình sẽ viết vài dòng để vào đó, nói với bạn là sáng nay mình chờ mãi mà không thấy Nhật Linh ra. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Nhật vẫn phân vân, không biết như vậy có “tự nhiên” quá không. Nhưng dù gì thì cũng nên thông báo một tiếng, nhất là hôm qua, Nhật Linh đã hẹn với Nhật là sáng nay ra tập thể dục rồi mà.

Bước đến chỗ hòm thư, Nhật chợt thấy trong đó có một gói giấy, buộc một sợi dây nylon màu vàng một cách cẩn thận. Nhật mở ra, hóa ra là một cuốn sách của, “Bức Tranh Lớn Của Đức Chúa Trời” của Vaughan Roberts. Bên trong, có mấy chữ: “Hôm nay NL về lại Phú Yên, không kịp tạm biệt. Tặng anh cuốn sách mà em ưa thích, đọc đi nhé. Hẹn gặp!”

Cầm cuốn sách, Nhật thấy cũng vui vui, nhưng cũng hơi buồn, vậy là đã xa một người bạn dễ mến vừa mới quen. Phú Yên, chắc cũng không nhiều Hội Thánh lắm, và nếu nhiệt tình, cũng không khó để tìm Nhật Linh đâu.

Và cũng có thể, biết đâu đó, vài ngày nữa, Nhật sẽ có một chuyến đi ra miền Trung… Chắc sẽ là một chuyến đi đầy thú vị.

Vũ Hướng Dương

Bài trướcVui Trung Thu Tại Chi Hội Hải An – Tỉnh Cà Mau
Bài tiếp theoTruyền Giảng “Trung Thu Yêu Thương” Tại HTTL Tân An – Long An