Nhìn Thấy Chúa Giê-xu Phục Sinh – 1/4/2018 

3453

 

Lu-ca 24:13-35

13 Cũng trong ngày ấy, có hai môn đồ đi đến làng kia, gọi là Em-ma-út, cách thành Giê-ru-sa-lem sáu mươi ếch-ta-đơ; 14 họ đàm luận về những sự đã xảy ra. 15 Đang khi nói và cãi lẽ nhau, chính Đức Chúa Jêsus đến gần, cùng đi đường với họ. 16 Nhưng mắt hai người ấy bị che khuất không nhìn biết Ngài được. 17 Ngài phán cùng họ rằng: Các ngươi đương đi đường, nói chuyện gì cùng nhau vậy? Họ dừng lại, buồn bực lắm. 18 Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-ba, trả lời rằng: Có phải chỉ ngươi là khách lạ ở thành Giê-ru-sa-lem, không hay việc đã xảy đến tại đó cách mấy bữa rày sao? 19 Ngài hỏi rằng: Việc gì vậy? Họ trả lời rằng: Ấy là việc đã xảy ra cho Jêsus Na-xa-rét, một đấng tiên tri, có quyền phép trong việc làm và trong lời nói, trước mặt Đức Chúa Trời và cả chúng dân; 20 làm sao mà các thầy tế lễ cả cùng các quan đề hình ta đã nộp Ngài để xử tử, và đã đóng đinh trên cây thập tự. 21 Chúng tôi trông mong Ngài sẽ cứu lấy dân Y-sơ-ra-ên; dầu thể ấy, việc xảy ra đã được ba ngày rồi. 22 Thật có mấy người đàn bà trong vòng chúng tôi đã làm cho chúng tôi lấy làm lạ lắm: Khi mờ sáng, họ đến mồ, 23 không thấy xác Ngài, thì về báo rằng có thiên sứ hiện đến, nói Ngài đương sống. 24 Có mấy người trong vòng chúng tôi cũng đi thăm mồ, thấy mọi điều y như lời họ nói; còn Ngài thì không thấy. 25 Đức Chúa Jêsus bèn phán rằng: Hỡi những kẻ dại dột, có lòng chậm tin lời các đấng tiên tri nói! 26 Há chẳng phải Đấng Christ chịu thương khó thể ấy, mới được vào sự vinh hiển mình sao? 27 Đoạn, Ngài bắt đầu từ Môi-se rồi kế đến mọi đấng tiên tri mà cắt nghĩa cho hai người đó những lời chỉ về Ngài trong cả Kinh thánh. 28 Khi hai người đi gần đến làng mình định đi, thì Đức Chúa Jêsus dường như muốn đi xa hơn nữa. 29 Nhưng họ ép Ngài dừng lại, mà thưa rằng: Xin ở lại với chúng tôi; vì trời đã xế chiều hầu tối. Vậy, Ngài vào ở lại cùng họ. 30 Đương khi Ngài ngồi ăn cùng hai người, thì lấy bánh, chúc tạ, đoạn, bẻ ra cho họ. 31 Mắt họ bèn mở ra, mà nhìn biết Ngài; song Ngài thoạt biến đi không thấy. 32 Hai người nói cùng nhau rằng: Khi nãy đi đường, Ngài nói cùng chúng ta và cắt nghĩa Kinh thánh, lòng chúng ta há chẳng nóng nảy sao?
33 Nội giờ đó, họ liền đứng dậy, trở về thành Giê-ru-sa-lem, gặp mười một sứ đồ cùng các môn đồ khác đương nhóm lại, 34 nói với họ rằng: Chúa thật đã sống lại, và hiện ra với Si-môn. 35 Rồi hai người thuật lại sự đã xảy đến khi đi đường, và nhìn biết Ngài lúc bẻ bánh ra là thể nào.

Câu gốc: “Và này, ta thường ở cùng các ngươi luôn cho đến tận thế” (Ma-thi-ơ 28:20b).

Câu hỏi suy ngẫm: Vì sao hai môn đồ này buồn bã? Ai đã cùng đi và nói chuyện với họ mà họ không nhận biết? Nhờ đâu mà sau đó họ nhận biết Chúa Giê-xu? Có điều gì ngăn trở chúng ta nhìn thấy Chúa Giê-xu Phục Sinh đang ở cùng chúng ta?

Hai môn đồ trên đường đi từ Giê-ru-sa-lem đến làng Em-ma-út đang cảm thấy vô cùng buồn bã. Mọi hy vọng dường như đã chết cùng với thầy yêu dấu của họ ba ngày trước. Họ đã đặt nhiều hy vọng nơi Chúa Giê-xu, mong Ngài là Đấng được Đức Chúa Trời sai đến để giải cứu Y-sơ-ra-ên, và họ thấy Ngài là vị tiên tri đầy quyền phép (câu 19). Nhưng rồi niềm hy vọng của họ sụp đổ khi Ngài bị hành hình đầy sỉ nhục như một tội phạm trên cây thập tự (câu 20). Họ đã nghe những người phụ nữ nói về ngôi mộ trống, nghe về các thiên sứ cho biết Ngài đang sống (câu 22-23), họ cũng nghe vài người khác nói khi đi đến mộ, phù hợp với lời những người kia nói nhưng không thấy Ngài đâu cả (câu 24).

Dù đã nghe nhiều điều về sự sống lại của Chúa Giê-xu nhưng khi chưa thấy được Ngài, chưa gặp được Ngài thì hai môn đồ này vẫn cảm thấy vô vọng dù Ngài đã sống lại rồi. Thậm chí Ngài còn đi cùng họ, nói chuyện với họ, nhưng bởi đánh mất hy vọng, họ đã không thấy Ngài. Chúa Giê-xu vẫn luôn yêu thương, không bỏ mặc họ trong cảm giác vô vọng. Nhờ lời dạy dỗ của Ngài, nhờ bữa ăn thông công với những cử chỉ quen thuộc, nhờ sự soi sáng của Ngài, họ đã nhận ra Ngài. Khi được Chúa soi sáng để hiểu ra mọi sự, lòng họ không còn vô vọng nữa, thay vào đó là sự nóng cháy vì biết rằng Ngài chính là Đấng mà Đức Chúa Trời đã hứa qua Cựu Ước. Ngài được sai đến để chịu chết, ngày thứ ba phải sống lại từ kẻ chết để đem đến sự tha tội cho nhân loại (câu 47), và Ngài đang ở trong sự vinh hiển (câu 26). Nhưng khi họ nhận biết sự hiện diện của Chúa thì Ngài lại biến mất. Ngay trong giờ đó, họ trở lại Giê-ru-sa-lem để gặp các môn đồ khác và thông báo, “Chúa thật đã sống lại” (câu 34).

Chúa Giê-xu thật đã sống lại nhưng nhiều khi trong những khó khăn, thử thách của mình, chúng ta chưa trải nghiệm sự hiện diện Ngài. Khi không tin rằng Đức Chúa Trời đang tể trị mọi sự, rằng Ngài có chương trình tốt đẹp cho những thử thách của mình cũng như Ngài đã có chương trình tốt đẹp cho sự thương khó của Chúa Giê-xu, thì chúng ta sẽ dễ lắm đánh mất hy vọng. Chúa Giê-xu đã chịu thương khó, chịu chết nhưng Ngài đã sống lại, được vinh hiển và hiện đang ở cùng mỗi chúng ta luôn cho đến tận thế (Ma-thi-ơ 28:20).

Bạn có cảm nhận được sự ở cùng của Chúa Giê-xu, thấy được Chúa phục sinh đang ở cùng mình trong mùa Phục Sinh này dù hoàn cảnh có ra sao không?

Lạy Chúa Giê-xu Phục Sinh, xin cho con luôn nhìn thấy sự hiện diện của Ngài trong đời sống con, để con luôn cảm nhận trọn vẹn niềm vui Chúa Phục Sinh trong bất cứ hoàn cảnh nào.

 

Đọc Kinh Thánh trong ba năm: Xuất Ê-díp-tô Ký 38.

Phòng Truyền Thông phối hợp UB. Cơ Đốc Giáo Dục thực hiện.

Bài trướcThánh Nhạc Chia Sẻ Niềm Tin – NĂNG QUYỀN CHÚA PHỤC SINH
Bài tiếp theoTin Ảnh: Truyền Giảng Phục Sinh Tại Viện Thánh Kinh Thần Học