Sáng Thế Ký 22:1-14
1 Khi mọi việc kia đã xong, thì Đức Chúa Trời thử Áp-ra-ham; Ngài phán rằng: Hỡi Áp-ra-ham! Người thưa rằng: Có tôi đây. 2 Đức Chúa Trời phán rằng: Hãy bắt đứa con một ngươi yêu dấu, là Y-sác, và đi đến xứ Mô-ri-a, nơi đó dâng đứa con làm của lễ thiêu ở trên một hòn núi kia mà ta sẽ chỉ cho.
3 Áp-ra-ham dậy sớm, thắng lừa, đem hai đầy tớ và con mình là Y-sác, cùng đi; người cũng chặt củi để dùng về của-lễ thiêu, rồi đi đến nơi mà Đức Chúa Trời đã truyền dạy.
4 Qua đến ngày thứ ba, Áp-ra-ham nhướng mắt lên thấy nơi đó ở lối đằng xa, 5 thì nói cùng hai kẻ đầy-tớ rằng: Hãy ở lại đây với con lừa; ta cùng đứa trẻ sẽ đi đến chốn kia đặng thờ-phượng, rồi sẽ trở lại với hai ngươi. 6 Áp-ra-ham lấy củi về của-lễ thiêu, chất trên Y-sác, con mình; rồi người cầm lửa và dao trong tay, và cả hai cha con đồng đi.
7 Y-sác bèn nói cùng Áp-ra-ham, cha mình, rằng: Hỡi cha! Người đáp: Con ơi! Cha đây. Y-sác nói: Củi đây, lửa đây, nhưng chiên con đâu có đặng làm của-lễ thiêu? 8 Áp-ra-ham rằng: Con ơi! Chính Đức Chúa Trời sẽ sắm-sẵn lấy chiên con đặng dùng làm của-lễ thiêu; rồi cả hai cha con cứ đồng đi.
9 Họ đến chốn Đức Chúa Trời đã phán dạy; tại đó, Áp-ra-ham lập bàn-thờ, chất củi lên, trói Y-sác con mình lại, để lên đống củi trên bàn-thờ. 10 Áp-ra-ham bèn giơ tay ra cầm lấy dao đặng giết con mình. 11 Thiên-sứ của Đức Giê-hô-va từ trên trời kêu xuống mà rằng: Hỡi Áp-ra-ham, Áp-ra-ham! Người thưa rằng: Có tôi đây. 12 Thiên-sứ phán rằng: Đừng tra tay vào mình con trẻ và chớ làm chi hại đến nó; vì bây giờ ta biết rằng ngươi thật kính-sợ Đức Chúa Trời, bởi cớ không tiếc với ta con ngươi, tức con một ngươi. 13 Áp-ra-ham nhướng mắt lên, xem thấy sau lưng một con chiên đực, sừng mắc trong bụi cây, bèn bắt con chiên đực đó dâng làm của lễ thiêu thay cho con mình. 14 Áp-ra-ham gọi chỗ đó là Giê-hô-va Di-rê. Bởi cớ ấy, ngày nay có tục ngữ rằng: Trên núi của Đức Giê-hô-va sẽ có sắm sẵn.
Câu gốc: “Thiên sứ phán rằng: Đừng tra tay vào mình con trẻ và chớ làm chi hại đến nó; vì bây giờ Ta biết rằng ngươi thật kính sợ Đức Chúa Trời, bởi cớ không tiếc với Ta con ngươi, tức con một ngươi” (câu 12).
Câu hỏi suy ngẫm: Trong thời gian gần đây, bạn đã vâng phục Chúa trong những lãnh vực nào? Bạn thấy lãnh vực nào khiến bạn khó vâng phục nhất? Tại sao? Bạn học được gì từ tấm gương vâng phục vô điều kiện của ông Áp-ra-ham? Bạn có đang tiếc điều gì với Chúa không?
Những gì chúng ta yêu quý nhất, đặt hy vọng vào đó nhiều nhất, nhờ cậy nhiều nhất… là những điều Chúa sẽ dùng để thử xem chúng ta có thật sự vâng phục Chúa vô điều kiện hay không. Điều này rất rõ ràng với ông Áp-ra-ham.
Sau nhiều năm chờ đợi, ông Áp-ra-ham và bà Sa-ra được Chúa ban cho con trai Y-sác, là đứa con của lời hứa. Chúa đã hứa với ông Áp-ra-ham rằng khi ông ra khỏi nơi quê hương ông đang sống và đi đến xứ Chúa sẽ chỉ cho, thì Ngài sẽ làm cho ông nên một dân lớn (Sáng Thế Ký 12:1-3). Theo suy nghĩ thông thường của con người, vì cậu Y-sác là đứa con duy nhất nên cũng là hy vọng duy nhất của ông Áp-ra-ham. Thêm vào đó, những năm tháng nuôi nấng, dạy dỗ, yêu thương, chăm sóc cậu Y-sác lớn lên, khiến cho tình yêu thương ông Áp-ra-ham dành cho cậu Y-sác ngày càng trở nên sâu đậm hơn. Đối với ông Áp-ra-ham, cậu bé Y-sác là đứa con ông yêu quý nhất và đặt hy vọng nhiều nhất. Cậu là niềm vui của ông Áp-ra-ham trong tuổi già. Những bận tâm hằng ngày của ông Áp-ra-ham có thể cũng xoay quanh đứa con yêu quý này. Tuy nhiên, đây cũng chính là điều Đức Chúa Trời muốn ông Áp-ra-ham dâng lên cho Ngài.
Lần đầu tiên ông Áp-ra-ham vâng lời Chúa rời khỏi vòng bà con mình có thể vì ông muốn được Chúa ban phước. Lần này, với động cơ nào ông vâng lời Chúa? Sự vâng lời này dường như cất đi tất cả những điều ông Áp-ra-ham yêu quý và trông đợi. Ông sẽ được phước hạnh gì khi dường như Chúa lấy lại phước hạnh duy nhất mà ông có được từ Ngài?
Sự vâng lời Chúa đối với chúng ta dường như dễ dàng trong một số lãnh vực. Lý do là vì đó có thể không phải là điều chúng ta yêu quý nhất hoặc trông đợi nhiều nhất. Chỉ khi nào chúng ta bằng lòng dâng cho Chúa những gì chúng ta yêu quý nhất, nhờ cậy nhiều nhất, hoặc đặt hy vọng vào nhiều nhất, chúng ta mới thật sự biết mình có kính sợ Chúa hay không. Dĩ nhiên, không ai trong chúng ta mong đợi những “kỳ thi trắc nghiệm” này của Chúa, nhưng Kinh Thánh cho biết đức tin của chúng ta phải qua thử luyện.
Sau khi ngăn chặn ông Áp-ra-ham tra tay trên cậu Y-sác, thiên sứ của Đức Giê-hô-va phán như vầy: “Vì bây giờ Ta biết rằng ngươi thật kính sợ Đức Chúa Trời, bởi cớ không tiếc với Ta con ngươi, tức con một ngươi” (câu 12). Chỉ có một lý do chúng ta vâng phục Chúa, đó là vì Chúa là Chúa. Chúng ta kính sợ Ngài và làm theo Lời Ngài, không một đòi hỏi nào khác đi kèm.
Tại sao bạn vâng phục Chúa? Có phải vì bạn mong được Chúa ban phước trên đất này chăng? Có phải vì bạn mong được Chúa gìn giữ, bảo vệ mình và gia đình mình chăng?
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con muốn đặt Ngài trên hết mọi sự trong đời sống con. Tuy nhiên, con nhận ra rằng ______ là điều con yêu quý nhất và nhờ cậy nhiều nhất. Con xin trao phó ______ vào tay của Ngài.
Đọc Kinh Thánh trong ba năm: Giê-rê-mi 23.