Thơ: Từ Mùa Đông Ấy

1552

Cứ mỗi mùa Đông giá lạnh về
Lòng tôi ôm ấp những tái tê,
Cái lạnh tiết trời không sánh được
Cuộc sống phù dung, lắm ê chề…

Đời vẫn mãi trôi, nhật nguyệt xoay

Nhân thế vẫn mong đếm từng ngày
Từng ngày như thể từng chiếc lá
Lá rụng cành trơ, rợp sân đầy…

Rồi chợt Đông Ấy tôi gặp Người

Nhẹ đến bên đời, chiếm lòng tôi
Người đẹp như một vì sao sáng
Ấm áp bảo rằng: Ta yêu ngươi!

Người đến xua đi ký ức Đông

Đem ánh sao mai sưởi ấm lòng
Đời tôi từ ấy mùa Đông đến
Mùa của yêu thương, của chờ mong!

MS Nguyễn Tấn Lộ

Bài trướcĐà Nẵng: Các Chương Trình Truyền Giảng Giáng Sinh Trong Hoàn Cảnh Hạn Chế Vì Dịch Bệnh
Bài tiếp theoZaj Nkauj Zoo Siab (Feem 1) – 22/12/2021