Bài thứ 195: Một Bức Thư Của Sứ Đồ Phao-lô

769

 

Phao-lô, vâng mạng Đức Chúa Trời là Cứu Chúa chúng ta, và vâng mạng Cứu Thế Giê-xu là hi vọng chúng ta, làm sứ đồ của Chúa Cứu Thế Giê-xu, gởi cho Ti-mô-thê, là con thật của ta trong đức tin: nguyền xin con được ân điển, sự thương xót và sự bình an ban cho bởi Đức Chúa Trời, Cha chúng ta, và bởi Cứu Thế Giê-xu, Chúa chúng ta!  

1 Ti-mô-thê 1:1,2

 

 

Đây là mở đầu bức thư thứ nhất của sứ đồ Phao-lô gởi cho ông Ti-mô-thê ngày xưa.  Thư Ti-mô-thê thứ nhất mở đầu với lời xưng hô và chào thăm.

 

Theo tập tục trong thế kỷ thứ nhất, mỗi bức thư trong số 13 bức của sứ đồ Phao-lô đều bắt đầu với tên tác giả.  Sứ đồ Phao-lô có hai tên, tên Do-thái là Sau-lơ và khi có quốc tịch La-mã, ông có tên là Paulus, tiếng Việt quen dịch là  Phao-lô.  Khi bắt đầu du hành truyền giáo, ông sử dụng quốc tịch La-mã, nên cũng dùng tên Phao-lô thay vì Sau-lơ.

 

Sứ đồ Phao-lô xưng là sứ đồ trong 9 lá thư.  Danh hiệu sứ đồ hay nguyên văn apostolos có nghĩa là người được sai đi với một nhiệm vụ.  Đây cũng là danh hiệu Chúa gọi các môn đệ đầu tiên.  Sau này danh hiệu sứ đồ còn dùng cho sứ đồ Phao-lô và Ba-na-ba, là hai nhà truyền giáo đầu tiên cho thế giới bên ngoài Do-thái.  Sứ đồ Phao-lô xưng chức vị sứ đồ ngay đầu lá thư, để xác nhận quyền sứ đồ của ông, nghĩa là quyền do Chúa ủy nhiệm.

 

Ông viết:  Sứ đồ của Chúa Cứu Thế Giê-xu, nghĩa là chính Chúa Giê-xu đã ủy nhiệm và sai ông đi truyền giáo. Sứ đồ Phao-lô còn xác định là ông vâng mạng Đức Chúa Trời và Chúa Giê-xu để làm công việc này.  Sứ đồ Phao-lô gọi Đức Chúa Trời là Cứu Chúa chúng ta.  Lý do có thể là lúc đó bạo vương Néro của La-mã tự xưng là Cứu Tinh của Thế Giới, Sứ đồ Phao-lô muốn xác nhận rằng chẳng có ai xứng đáng gọi là Cứu Tinh của nhân loại cho bằng chính Thượng-đế, chính Đức Chúa Trời.

 

Ông gọi Chúa Giê-xu là hi vọng của chúng ta. Trong bản Kinh Thánh cũ dịch là sự trông cậy, thật ra phải dịch là hi vọng mới đúng.  Tuy nhiên hi vọng cũng mang ý nghĩa trông cậy nữa.

 

Những ai xưng Đức Chúa Trời là Cứu Chúa và Chúa Giê-xu là hi vọng của mình?  Chắc chắn là những người đã tin nhận Chúa và kinh nghiệm sự tha thứ tội, tái tạo đời sống.  Tin Chúa là nhận Chúa là Đấng cứu mình ra khỏi tội lỗi xấu xa, tái tạo đời sống, ban cho hạnh phúc thật.  Nhưng đó chỉ là cho quá khứ và hiện tại, còn tương lai thì sao?  Người tin Chúa đặt hết hi vọng nơi Chúa, không phải hi vọng về đời này, nhưng về cõi vĩnh hằng nữa.

 

Ngày nay có vô số người dù gặp khó khăn, bách hại, tù đầy, vẫn không bỏ Chúa, vì làm sao con người có thể bỏ Đấng đã cứu mình và là hi vọng của đời mình?  Kẻ thù chỉ có thể giết chết thân xác tạm này, nhưng tin Chúa thì sẽ vào nước Chúa vĩnh hằng, và không ai có thể thay đổi được việc ấy.  Chính vì vậy mà người ta bằng lòng tử đạo, bị tù, đi trại cải tạo.

 

Mặt khác, nếu ai tin Chúa mà vẫn chưa có thể xưng Chúa là Cứu Chúa và hi vọng của mình thì nên xét lại đức tin, vì rất có thể là người đó chưa có kinh nghiệm thật với Chúa, mà chỉ gia nhập vào một tổ chức mà thôi.

 

Chỉ những ai nhận Chúa làm Cứu Chúa và hi vọng của mình  mới có thể làm nhân chứng cho Chúa và lãnh nhiệm mạng rao truyền tin mừng về Cứu Chúa và về hi vọng trong Chúa mà thôi.

 

 

Bài trướcBế Giảng Khóa Học Thánh Kinh Hè Năm 2012 Tại HT Ô Môn, TP Cần Thơ.
Bài tiếp theoThánh Kinh Hè Tại Hội Thánh Kế Sách, Sóc Trăng.