E-xơ-ra 9:8-15
8 Song bây giờ, Giê-hô-va Đức Chúa Trời của chúng tôi tạm làm ơn cho chúng tôi, để một phần dư lại của chúng tôi thoát khỏi, và ban cho chúng tôi một cái đền ở trong chỗ thánh nầy; hầu cho Đức Chúa Trời chúng tôi soi sáng con mắt chúng tôi và khiến cho chúng tôi ở giữa sự nô lệ mình được dấy lên một chút. 9 Vì chúng tôi vốn là kẻ nô lệ; nhưng Đức Chúa Trời của chúng tôi không từ bỏ chúng tôi trong sự nô lệ chúng tôi. Ngài đã khiến cho chúng tôi được ơn trước mặt các vua Phe-rơ-sơ, hầu ban cho chúng tôi sự dấy lên đặng cất lại đền của Đức Chúa Trời chúng tôi và xây lên lại những nơi hư nát của nó, cùng ban cho chúng tôi một nơi ở tại trong xứ Giu-đa và thành Giê-ru-sa-lem. 10 Bây giờ, hỡi Đức Chúa Trời chúng tôi ôi! sau những điều đó, chúng tôi sẽ nói làm sao? Vì chúng tôi đã lìa bỏ những điều răn. 11 Ngài đã cậy các tiên tri, là tôi tớ Ngài, mà phán dạy chúng tôi, rằng: Xứ mà các ngươi sẽ vào đặng nhận lấy đó, là một xứ bị ô uế tại sự ô uế của các dân tộc nó, và tại sự gớm ghiếc của chúng nó đã làm cho xứ ấy đầy dẫy từ đầu nầy chí đầu kia. 12 Vì vậy, cho nên chớ gả con gái các ngươi cho con trai chúng nó, và đừng cưới con gái họ cho con trai của các ngươi; chớ hề tìm kiếm sự thạnh lợi hoặc sự bình an của chúng nó, để các ngươi trở nên mạnh dạn, ăn hoa lợi của xứ, và để nó lại cho các con trai mình làm cơ nghiệp đời đời. 13 Vả, sau những tai họa đã giáng trên chúng tôi, tại các sự hành ác và tội trọng của chúng tôi, mà lại, hỡi Đức Chúa Trời của chúng tôi ôi! thật Chúa chẳng có phạt chúng tôi cho đáng như tội chúng tôi, và đã ban cho chúng tôi được phần sót lại dường này; 14 vậy có lẽ nào chúng tôi lại phạm các điều răn của Chúa nữa, kết bạn với các dân tộc vẫn làm những sự gớm ghiếc nầy sao? Vậy thì cơn thạnh nộ Chúa há sẽ chẳng nổi lên cùng chúng tôi, tiêu diệt chúng tôi, đến đỗi chẳng còn phần sót lại, cũng không ai thoát khỏi hay sao? 15 Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên ôi! Chúa vốn là công bình; còn chúng tôi, chỉ một số ít người được thoát khỏi, như đã thấy ngày nay: nầy chúng tôi ở trước mặt Chúa, mắc tội lỗi nhiều; nhân đó, chẳng ai có thể đứng nổi trước mặt Ngài.
Câu gốc: “Vậy nên ta khuyên con hãy nhen lại ơn của Đức Chúa Trời ban cho, mà con đã nhận lãnh bởi sự đặt tay của ta” (II Ti-mô-thê 1:6).
Câu hỏi suy ngẫm: Ông E-xơ-ra đã nhắc lại những ơn nào của Chúa đã ban cho dân Ngài? Đáp lại, dân Chúa đã sống ra sao? Lòng vô ơn đưa dân Chúa ngày trước và chúng ta ngày nay đến cách sống như thế nào?
Ông E-xơ-ra đã mở đầu lời cầu nguyện bằng tâm trạng hết sức xấu hổ vì đã phạm tội cao lớn tận trời (câu 6-7). Rồi ông tiếp tục quỳ gối khẩn thiết kêu cầu cùng Chúa. Trước hết, ông kể lại những ơn huệ lớn lao Chúa đã làm cho dân Ngài. Dù tổ tiên của họ phạm tội phải nhận hình phạt bị lưu đày nhưng Chúa cũng làm ơn để một số người còn sống sót trở về đất thánh, có một Đền thờ để thờ phượng Chúa. Ngài đã ban cho đôi mắt của dân Ngài được soi sáng và hưởng cuộc đời mới trong kiếp nô lệ (câu 8). Thật phước hạnh vì trong thân phận nô lệ của những kẻ bị lưu đày, Chúa vẫn không từ bỏ dân Chúa, Ngài đã giục lòng các vua xứ Phe-rơ-sơ cho dân Chúa được hồi hương, ban cho họ có nơi cư trú trong đất thánh, cho phép xây dựng lại Đền thờ cùng tu sửa những nơi đổ nát (câu 9). Khi nhìn lại, ông E-xơ-ra thấy ân huệ Chúa ban cho dân Ngài quá lớn lao không xiết kể, nhưng đáp lại, họ đã quên ơn Chúa, chẳng những không bày tỏ lòng biết ơn mà còn vi phạm và lìa bỏ Điều răn Chúa, cưới gả với dân ngoại bang trong xứ! Tội phạm đó quá nặng khiến cho ông E-xơ-ra không dám cầu xin một ân huệ nào nữa mà chỉ biết than thở rằng “Bây giờ, lạy Đức Chúa Trời của chúng con, sau những điều này, chúng con sẽ nói làm sao?” (câu 10).
Sứ đồ Phao-lô đã thưa với Chúa rằng: “Tạ ơn Đức Chúa Trời, vì sự ban cho của Ngài không xiết kể!” (II Cô-rinh-tô 9:15). Trong cuộc sống, chúng ta đã nhận biết bao ơn phước từ nơi Chúa, trong đó ơn cứu chuộc là ơn lớn lao nhất cứu cuộc đời chúng ta ra khỏi tội lỗi, ban cho chúng ta sự sống mới trong hiện tại và bảo đảm cả tương lai trong cõi vĩnh hằng. Ngoài ra, chúng ta cũng còn được Chúa dùng anh chị em khác khích lệ, giúp đỡ chúng ta trong một số lãnh vực. Điều chúng ta học được ở đây là phải biết ơn, bởi vì lòng vô ơn sẽ dẫn chúng ta đến tội lỗi. Khi quên ơn Chúa, chúng ta sẵn sàng vi phạm điều răn Ngài, sống sai Lời Chúa mà không sợ Chúa buồn lòng. Khi quên ơn người, chúng ta sẽ thất bại trong mối quan hệ với nhau, sống tham lam, đòi hỏi, chỉ muốn nhận lãnh chứ không ban cho. Hãy nhen lại ơn Chúa để nhớ ơn Chúa, rồi nhờ ơn Chúa mà sống đẹp lòng Ngài.
Bạn đã nhận những ơn lành nào từ Chúa, và có nhận sự giúp đỡ từ anh chị em mình không? Bạn sống bày tỏ lòng biết ơn như thế nào?
Cầu nguyện: Tạ ơn Chúa đã dùng các bài học từ các lãnh đạo và dân Chúa ngày xưa để cảnh tỉnh con. Xin cho con luôn nhen lại ơn Chúa để con sống biết ơn Ngài luôn.
Đọc Kinh Thánh trong ba năm: Ê-xê-chi-ên 11.