Bài thứ 265: Con Đường Hẹp

1682

 

"Hãy vào cửa hẹp, vì cửa rộng và đường thênh thang dẫn đến chỗ hủy diệt; nhiều người đi vào cửa ấy! Còn cửa hẹp và đường chật dẫn vào sự sống, lại có ít người tìm đến."  

Ma-thi-ơ 7:13,14

 

 

Đây là một lời kêu gọi hành động, nghĩa là Phúc âm của Chúa Giê-xu hay các nguyên tắc của nước trời là những gì đòi hỏi một quyết định và một cam kết.  Đây là một mệnh lệnh không thể nào trốn tránh được. Đây không phải là một thứ triết lý để ta nghiên cứu rồi so sánh với các thứ triết lý khác, nghĩa là không thể nào nghe mà không có thái độ; và nếu quan tâm của chúng ta về các điều dạy này chỉ thuần tuý trí thức, không ảnh hưởng gì đến cuộc đời, thi Kinh-thánh Tân Ước bảo rằng chúng ta chưa phải là môn đệ của Chúa.

 

Đây cũng là một điều rất quan trọng, không phải là chỉ mô tả những vinh quang, những vẻ đẹp và những huyền nhiệm của một con đường hẹp mà chúng ta sẽ nhìn thấy vì đang còn ở xa.  Đây là con đường ngay trước mặt phải bước vào.

 

Vì vậy chúng ta cần tự hỏi một câu rất đơn giản là: Tôi có thật sự dấn thân vào con đường hẹp này hay không?  Đây có phải là điều sẽ chế ngự cả cuộc đời tôi hay không?  Tôi đã thấy rõ những gì tôi cần phải làm, tôi có bằng lòng tuân hành những lời dạy đó hay không?  Những lời dạy ấy có hướng dẫn cuộc đời tôi không?  Có chế ngự và kiểm soát mọi quyết định và hành động của tôi không?  Dĩ nhiên đây là một hành động rõ rệt của ý chí.  Lời kêu gọi đó như thể bảo tôi tự nhủ rằng:  "Xác nhận đây là điều Chúa dạy và tiếng gọi của Chúa, tôi xin vâng theo, dù cuộc đời có ra sao chăng nữa và hậu quả nào cũng vậy. Con đường này bây giờ là cả cuộc đời của tôi, tôi tin và hành động như lời dạy truyền."

 

Những người tin Chúa trong các thời đại trước thường dạy các tín hữu rằng nên lập giao ước với Chúa, nghĩa là sau khi đã nhận định rõ mọi điều, những người ấy phải ngồi xuống lấy giấy viết ra những cam kết của mình với Chúa rồi ký tên ở dưới, đề ngày vào, y như một tờ cam kết buôn bán ở đời.  Sau đó dâng lên cho Chúa, như những người lính đầu quân, bằng lòng nhận lệnh của quân đội và triệt để tuân hành.  Sở dĩ ngày xưa người ta làm như vậy vì rất nhiều người chỉ đến với Chúa trong tư thế người quan sát hay khán giả chứ không chịu thực hành gì cả.  Ngày nay cũng thế, vẫn có những người chỉ chiêm nghiệm Chúa mà không bao giờ thực sự bước vào con đường hẹp với Chúa.

 

 Nguyên tắc thứ hai là:  Sau khi đã nhìn vào lời Chúa dạy và quyết định sẽ hành động, tôi bắt đầu tìm ra cánh cổng hẹp đó.  Ta nên chú ý lối nói của Chúa ở đây: "Còn cửa hẹp và đường chật, dẫn vào sự sống, lại có ít người tìm đến."  Cánh cửa hẹp này cần cố ý tìm đến, ý chính là ta phải rời từ chỗ tổng quát đến chỗ đặc biệt.  Trong kinh nghiệm, chúng ta thường thấy một điều nguy là người ta thường nghe hay đọc lời Chúa dạy, gật đầu đồng ý, nhưng không bao giờ chịu áp dụng gì cả.  Như thế có nghĩa là chưa đi tìm cửa hẹp.

 

Tìm cửa hẹp tương tự như sau khi đã thu nhận lời Chúa dạy, biểu lộ sự đồng ý, ta tự nhủ:  "Trên thực tế, tôi phải làm gì đây?"  Đó chính là tìm cửa hẹp.  Tìm cửa hẹp không dễ đâu, rất khó.  Trước tiên ta phải ra khỏi con đường mình đang theo đuổi để đi tìm cửa hẹp.  Ta cần phân tích chính mình, thành thật với mình, và quyết tâm nói rằng: ta sẽ tiếp tục cho đến khi ta biết mình phải làm gì.  Nhiều người không bao giờ đi đến quyết định nào cả vì không có quyết tâm.  Đọc tiểu sử các danh nhân, ta thấy nhiều người tìm cửa hẹp khá lâu.  Những người ấy kiêng ăn, ép mình, cầu nguyện, không biết phải làm những gì, nhưng vì cố công tìm cửa hẹp, họ đã tìm thấy và bước vào.  Về một phương diện, chúng ta ai cũng làm như vậy cả, nghĩa là chúng ta không chịu nghỉ cho đến khi biết rõ là mình đang đi trên đường hẹp thật sự.  Đó chính là "vào cửa hẹp".  Ta chỉ có thể bước vào cửa hẹp sau khi đã tìm được.

 

Bước thứ ba là, sau khi đã quyết định vào cửa hẹp và tìm thấy cửa, bước vào rồi, phải thẳng bước tiến tới.  Ta phải cam kết và tự nhắc mình rằng mình là ai và đang làm gì, như thế nghĩa là vào cửa hẹp và tiếp tục đi.  Không phải chỉ vào, mà tiếp tục tiến tới.  Người tin Chúa mỗi ngày cần tự nhắc mình rằng:  "Tôi là con của Chúa; tôi là người đặc biệt; tôi không giống người nào cả; tôi thuộc về gia đình của Chúa.  Chúa đã chết thay tôi và đã đưa tôi từ chỗ tối tăm trần gian vào nước Chúa.  Tôi đang trên đường lên trời, tôi đã định hướng rõ.  Nhưng tôi còn phải trải qua đời này.  Tôi biết cuộc đời nhiều thử thách và cám dỗ.  Tôi biết những âm mưu tinh tế của Sa-tan, nhưng tôi không thuộc về nó.  Tôi chỉ là mọt lữ khách, một người khách lạ, một mình theo Chúa trên con đường này."  Khi tự nhắc mình như thế, ta sẽ cam kết tiến bước trên con đường hẹp.

 

Bài trướcXin Hiệp Lòng Cầu Nguyện Cho Chương Trình Truyền Giảng Tại Phú Quốc
Bài tiếp theoBài thứ 266: “Lạy Chúa, Lạy Chúa…”